Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 103


trước sau


Khuyết Dĩ Ngưng tò mò dí sát vào màn hình để xem, để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Nàng xác nhận lại lần nữa, thực sự là tiểu thuyết đồng nghiệp của nàng và Cố Sơn Tuyết, chứ không phải tiểu thuyết đồng nghiệp nhân vật trong trò chơi Afra và Hilary.
Điều này khiến nàng có chút kỳ quái, thậm chí còn hiếu kỳ hứng thú.
Viết nàng và Cố Sơn Tuyết sao, mà viết như thế nào?
Nàng nhấn vào xem, đọc văn án mà như lọt vào sương mù.
"Thể loại ABO....!đây là cái gì?"
Tuy Khuyết Dĩ Ngưng có kiến thức rộng tãi, nhưng cái này đối với nàng có chút xa lạ, nhưng nàng sreach và tìm được ý nghĩa của nó.
Thì ra là thế giới phân chia như vậy, nàng đã hiểu, đúng là thú vị nha.
"Hoa hồng nóng bỏng đa tình Omega và tuyết liên thờ ơ cấm dục Alpha....!phốc...."
Khuyết Dĩ Ngưng nhịn cười, tuyết liên là một vị đạo trưởng nào đó, không thể tưởng tượng được, nhưng mà cũng thú vị, nàng tiếp tục xem.
Đây là mô típ văn theo kiểu củ nhất kiến chung tình, gặp lại là yêu, trong văn Cố Sơn Tuyết là một băng sơn đại mỹ nhân, người theo đuổi cô nhiều nhưng cô không có hứng thú, cho đến một ngày nọ trong yến hội cô gặp được hoa hồng mỹ nhân Omega, tin tức tố chạm nhau có thể nói sấm vỗ bùng lửa.
"Đúng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ a.....!rất tốt, tác giả này rất có tiền đồ."
Tuy nhìn tên mình bên trên có chút kỳ quái, nhưng cảm giác quái dị này vẫn ok, thể loại như vậy Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy cũng ổn.
Tuy thực tế nàng và Cố tiểu thư lần đầu gặp nhau cũng không đến múc củi khô lửa cháy như vậy, nhưng mà cô lạnh như băng là có, phải dung hòa mới chịu tan a.
Nếu thực sự có thế giới này, còn có tiêu ký tin tức tố kia, mỗi ngày nàng chắc chắn sẽ đi chọc Cố Sơn Tuyết, nghĩ đến liền thấy thú vị.
Khuyết Dĩ Ngưng thoát truyện, bắt đầu xem những tin khác, thuận tiện lên weibo xem bình luận.
Không ít người kêu nàng đăng hình chụp chung với Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, lấy trong kho ảnh dữ liệu ra một tấm.
@Khuyết Dĩ Ngưng: đây là pháo hoa cô ấy tăng tội, chụp lại một tấm [ hoa hồng ] [ ánh trăng ]
Trước kia Cố Sơn Tuyết mượn danh nghĩa đi khảo sát đất đai mang nàng đến cùng, dưới màn pháo hoa các nàng hôn nhau, đây là bức ảnh chụp đầu tiên, tấm còn lại là nàng ôm Cố Sơn Tuyết tự quay.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa đăng weibo một cái, đại quân fan hâm mộ lao đến nhanh chóng.
@hôm qua trời mua rồi: ksw! tiểu thư ánh trăng kinh doanh chụp ành cũng lạnh lùng như băng, đúng là cao lãnh chi hoa hiện thực, lần đầu thấy cô ấy cươi chụp ảnh! hu hu hu quả nhiên chụp chung với bảo bối nhà mình cười lên thật đẹp đôi ngao ~
@hôn nồng nhiệt Afra: đây không phải chương trình phát sóng trực tiếp viết 100 bài thi! ok tui ổn.jpg
@một ngụm có thể ăn mười tiểu hài tử: tôi đau đau đau đau, tôi cũng muốn có tỷ tỷ đốt pháo hoa cho tôi, thả đèn cho tôi hu hu hu tôi cũng muốn được ở trong xe thể thao chơi game với tỷ tỷ hu hu hu.
@trăng hồng một đời đẩy (thuyền): là do bóng đêm hả? sao tôi thấy miệng hai tỷ tỷ hồng quá vậy.....

Đám fan cp bắt đầu nhao nhao bình luận, Khuyết Dĩ Ngưng không để ý đến nữa, gọi Chương Thi Vũ vào, kêu nàng đi đặt vé.
Hiện tại Cố Sơn Tuyết đang công tác ở Ninh thành, đúng lúc nàng cũng phải qua đó thị sát công xưởng, vô tình lại gặp nhau.
Chương Thi Vũ sắp xếp lịch trình, trong lòng nghi ngờ, việc này sếp không nhất thiết phải đi, nhưng mà cô đã hiểu ra, có thể khiến sếp tự mình đi một chuyến còn phấn khởi như vậy nhất định là có liên quan đến Cố tiểu thư rồi.
Máy bay hạ cánh ở Ninh thành hơn 9 giờ, Khuyết Dĩ Ngưng đội mũ, Chương Thi Vũ theo sau nàng lấy rương hành lý.
"Sếp à, khách sạn đặt xong rồi, đã thương lượng với quản lý ở đây 19 sáng mai gặp, lịch quay về tôi còn chưa đặt vé."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, ngồi lên xe tới đón, cầm di động nhắn cho Cố Sơn Tuyết.
[ Sơn Tuyết ]: chắc là hai ngày nữa mới về được, chuyện bên này chưa giải quyết xong, em về nhà rồi hả?
Cố Sơn Tuyết nói nhà chính là nhà của cô, Khuyết Dĩ Ngưng không ở Khuyết gia, dù có đặt mua biệt thự riêng, nhưng nàng vẫn không có ở, quang minh chính đại ở trong nhà bạn gái.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: vẫn chưa, còn đang xã giao, chắc là về trễ một chút.
Khuyết Dĩ Ngưng không cho Cố Sơn Tuyết biết hôm nay nàng đến Ninh thành, nàng muốn tạo ngạc nhiên cho Cố Sơn Tuyết, nàng mới hỏi trợ lý của Cố Sơn Tuyết xin địa chỉ ngày mai bọn họ đi để gặp mặt.
Cố Sơn Tuyết không nghi ngờ, chỉ dặn nàng uống ít lại.
Khuyết Dĩ Ngưng cười gõ chữ, di động đột nhiên rung một cái, là tin nhắn của Chương Thi Vũ.
Chương Thi Vũ, "đây là chỗ các cặp đôi hay đến ở Ninh thành, tôi đã đổi chỗ cho sếp rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng khen ngợi nhìn cô một cái, cảm giác có thể tăng lương cho cô rồi, càng ngày càng tiến bộ.
Rất nhanh liền đến khách sạn, Chương Thi Vũ đặt phòng trên cao cho Khuyết Dĩ Ngưng, còn mình ở tầng dưới.
Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng, tắm trước một cái, sau đó dùng máy laptop xử lý công việc.
Nàng nhắn tin cho Chương Thi Vũ, kêu cô gửi tài liệu cho mình, nhưng lại phát hiện 5 phút trôi qua Chương Thi Vũ không hồi âm.
Nàng có chút kỳ quái, Chương Thi Vũ theo nàng làm việc đã lâu, là một người làm việc rất có hiệu suất.

Nàng gọi điện cho Chương Thi vũ, điện thoại không có người nghe.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không đúng, gọi điện cho bảo vệ, nhờ bảo vệ cùng mình xuống lầu xem tình hình.
Vệ sĩ gõ cửa, cửa nhanh mở ra.
"Sếp?"
Biểu tình Chương Thi Vũ có chút mờ mịt, Khuyết Dĩ Ngưng thấy nàng không sao, trong lòng nhẹ nhõm, liền để bảo vệ rời đi.
"Sao gọi điện cô không bắt máy?"

"Tôi mới từ trong phòng vệ sinh ra, không nhìn thấy, xin lỗi sếp, tôi lập tức gửi tài liệu cho cô ngay."
Chương Thi Vũ áy náy nói, Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, đi về phía thang máy.
Có ánh mắt lướt qua lưng nàng, Khuyết Dĩ Ngưng quay đầu, chỉ nhìn thấy Chương Thi Vũ đang nhìn nàng, còn khoát tay áo với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ấn thái dương, nghĩ chắc mình căng thẳng quá rồi, Lâm Dương đã vào tù một thời gian, chắc là không có vấn đề gì.
Nàng về phòng, đồng hồ trên bàn đã điểm 10 giờ, Cố Sơn Tuyết gọi video call cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng còn đang do dự có nên nhận hay không, vốn định tắt máy, nhưng lại lỡ tay trượt qua nút nghe máy.
Khi nhìn thấy hình ảnh trong di động, Khuyết Dĩ Ngưng có chút bất đắc dĩ, biết mình đã bị lộ.
"Về nhà rồi hả? ơ....!em đang ở khách sạn hả?"
Cố Sơn Tuyết nhìn thấy cảnh vật Khuyết Dĩ Ngưng không kịp che, dù Khuyết Dĩ Ngưng cố gắng đưa mặt vào màn hình che bớt nhìn Cố Sơn Tuyết rất nhanh đã đoán được.
"Em cũng đi công tác rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng thấy Cố Sơn Tuyết phát hiện, cũng để mặt xa màn hình một chút, chống đầu nhìn cô.
Cố Sơn Tuyết hình như mới xong việc, mặt còn chưa tẩy trang, cô mặc đồ công sở, khí chất lạnh lùng.
"Em đang ở Ninh thành hả?"
Cố Sơn Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, hầu như lập tức có thể đoán được chỗ Khuyết Dĩ Ngưng nói.
"Sao nhanh như vậy đã đoán được rồi, em định tạo ngạc nhiên cho chị mà, như là em đột nhiên xuất hiện trước mặt chị, sau đó nói với chị tiểu thư xinhd đẹp kia ơi, tôi đôi với cô nhất kiến chung tình rồi, có đồng ý đi ăn trưa với tôi không," Khuyết Dĩ Ngưng chống mặt nhìn Cố Sơn Tuyết, mỉm cười nói tiếp: "ai ngờ nhanh như vậy chị đã biết rồi."
"Chị đồng ý đi ăn trưa với em, em muốn ăn gì, chị đi tìm em, tiện mua cho em luôn."
Cố Sơn Tuyết liền đóng laptop của mình lại, rời khỏi ghế ngồi.
"Em muốn ăn tôm hùm đất nướng, ăn kem ăn bánh ngọt, nhưng mà em muốn ăn nhất chính là

chị, chị đến rồi thì mấy thứ khác không còn quan trọng nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng trêu chọc Có Sơn Tuyết, đột nhiên cảm thấy đây là chuyện vui.
"Chờ chị qua em nói với chị một chuyện, em ở khách sạn Minh Châu, tầng trệt phòng đầu, chờ chị đến nha."
"Được."
Cố Sơn Tuyết mở cửa phòng mình, đi đến đó.
Video call tạm thời ngừng, Khuyết Dĩ Ngưng ngâm nga hát chuẩn bị đón lão bà nhà mình, nàng đã tắm trước đó rồi, hiện tại vẫn còn thơm.
Thời gian dài không cắt tóc, tóc đã dài đến eo nàng cột lên sau đầu, có vài sợi rủ xuống eo theo động tác của nàng đong đưa.

Lần này nàng đến tìm bạn gái là có chuẩn bị, nói là kinh ngạc thì đương nhiên không chỉ đột nhiên xuất hiện thôi rồi mời cô ăn một bữa đơn giản như vậy được.
Khuyết Dĩ Ngưng là một người chuyên tạo cơ hội lãng mạn đăc biệt, luôn luôn xuất kỳ bất ý khiến người ấn tượng sâu sắc, lúc này Khuyết Dĩ Ngưng mang chiến ý Khương Tiêu Oản cho đến.
Khương Tiêu Oản không có làm ăn sống nhăn như Kiều Vũ Sơ, có thể nói cô là một tay già đời, về phương diện chế tạo mấy thứ này có thể nói ra xuất sắc, quần áo cô đưa rất đáng xài.
Sau mười mấy phút, cửa phòng có người gõ.
"Đến nhanh vậy à?"
Khuyết Dĩ Ngưng đi dép đến, vừa cười vừa mở cửa.
Đứng trước cửa là một người đàn ông xa lạ, khi Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa vừa thấy, theo bản năng nàng biết là nguy hiểm.
Nàng không chút do dự đóng cửa lại, nhưng gã đàn ông kia sức rất lớn, hắn tạo được khe hở, không cho Khuyết Dĩ Ngưng đóng lại.
Khuyết Dĩ Ngưng kiệt lực muốn đóng lại, nhưng từ khe liền nhìn thấy họng súng màu đen.
Là súng!!!
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng liền hoảng hốt, âm thanh viên đạn vang vọng, Khuyết Dĩ Ngưng bỏ lại cửa chạy vào trong.
Đây là phòng luxury ở tầng trệt, ngoại trừ phòng khách còn có nội thất các thứ, Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng người chạy vào trong, nàng lượn quanh không chạy thẳng, đưa tay túm mọi thứ có thể cầm được ném và người gã đàn ông kia, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa phòng lại, gọi điện cho bảo vệ.
Tần suất tim đập quá nhanh, cho nên cũng thấy đau, Khuyết Dĩ Ngưng đẩy tủ đầu giường ra chặn cửa, sau khi báo nguy xong thì gọi cho Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, chị đừng đến nhanh quá! ngoài phòng có một gã đàn ông mang theo súng muốn gϊếŧ em, em đã gọi bảo vệ về cảnh sát rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng thở hổn hển, cửa phòng có âm thanh lực đá, khiến tay nàng có chút run.
Nàng cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng âm thanh vẫn lộ ra chút sợ hãi.
"Đừng sợ, chị đang ở dưới lầu rồi, có thứ gì cứ lấy chặn cửa đi, đừng để hắn đi vào."
Cố Sơn Tuyết bước nhanh vào đại sảnh, vội vàng ấn thang máy.
Số thang máy không ngừng hạ xuống, hiện tại còn đang lầu 12, Cố Sơn Tuyết chờ không nổi, liền chạy thang bộ, cô đi lên bằng giày cao gót, điên cuồng chạy về phía trước.
"Chờ chị."
Âm thanh khàn khàn khô khốc, như từ trong lồng lực chen ép kiếm nén cực hạn phát ra một lời thỉnh cầu.
Cái tủ chặn cử bị đụng đang di chuyển, âm thanh rầm rầm khiến lòng bàn tay Khuyết Dĩ Ngưng đồ đầy mồ hôi lạnh, trong phòng không còn thứ gì nàng có thể di chuyện chặn cửa được nữa, nàng dùng thân mình chặn lại, hy vọng bảo vệ nhanh đến đây.
Nàng xác định không quen biết gã đàn ông ở ngoài, tuy người bên ngoài không nói câu nào, nhưng nàng chắc chắn, hắn muốn gϊếŧ chết nàng.
Điện thoại Cố Sơn Tuyết bên kia cũng nghe thấy tiếng động, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cô chạy xuống lầu bốn, đúng lúc gặp thang máy đi xuống, cô liền vào thang máy, nhìn chữ số nhảy lên.
":Chị sắp đến rồi."
"Chị đến rồi mà bảo vệ chưa đến thì đừng vào."
Thân thể Khuyết Dĩ Ngưng bị lực đụng bên ngoài làm lay động, phát ra tiếng kêu đau.
Khuyết Dĩ Ngưng trước giờ không sợ hãi, nàng cũng không sợ chết, mà sợ mất đi.

"Em đừng lo cho chị, hắn vẫn chưa vào được đâu, bảo vệ sắp đến rồi, cảnh sát cũng sẽ nhanh đến, chị không sợ."
Lòng bàn tay Khuyết Dĩ Ngưng hoàn toàn trắng bệch, nàng nắm chặt di động, dùng dức chặn cửa.
"Em sợ."
Cố Sơn Tuyết hoàn toàn mất bình tĩnh, tựa như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lo lắng nhìn chữ số nhảy, hận không thể ở trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng ngay bây giờ.
Tim cô đập nhanh hơn, tựa như muốn phá thể chạy ra ngoài, dich máu như đang khởi động trước mắt, trong lúc khẩn trương nôn nóng này, Cố Sơn Tuyết dường như cũng có thể cảm nhận được dòng máu nóng sôi trào.
Âm thanh cô khô khốc, khiến cánh mũi Khuyết Dĩ Ngưng chua xót.
Cảm nhận được độ xô mạnh yếu ngoài cửa, trong lòng nàng tức giận.
Đá con mẹ mày á, không biết dừng hả?
Người muốn hại nàng đã sớm xuống địa ngục rồi, cái tên đứng bên ngoài này không biết vì sao muốn gϊếŧ chết nàng?
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh nên biết anh không đi được rồi, muốn kéo tôi chết chung sao?"
"Là ai kêu anh tới, Lâm DUOưng? anh là người hắn chuẩn bị đứng sau nghe sai bảo hả"
Lực độ ngoài cửa hơi nhỏ lại, sau đó lại mạnh lên, khóa bị đập hư, xuất hiện cái khe đủ đưa tay vào.
Khuyết Dĩ Ngưng sắp không chịu được nữa, trán nàng đã xuất mồ hôi hột, tốc độ nhịp tim cũng tăng nhanh hơn.
"Chị đến rồi."
Khi Cố Sơn Tuyết vừa nói, cửa thang máy ting một tiếng mở ra.
Bảo vệ đã đến, hơn 10 người bảo vệ đứng ngoài cửa, cầm roi điện trong tay, nhìn người trong cửa, ai cũng không dám đi vào.
"Cô đứng đằng sau đi, trong tay hắn có súng, chúng ta nên chờ cảnh sát đến."
Một bảo vệ kéo Cố Sơn Tuyết lại, Cố Sơn Tuyết nhìn hắn một cái, hắn theo bản năng liền buông tay ra.
Cố Sơn Tuyết đi vào, gã đàn ông cầm súng dừng động tác xô cửa, súng chỉa vào mặt Cố Sơn Tuyết.
"Lui ra sau đi, trước khi cảnh sát đến, tôi không muốn gϊếŧ người không liên quan, nếu cô đến gần chút nữa, vậy thì sẽ cho cô chôn cùng."
"Được, tôi lùi ra sau."
Cố Sơn Tuyết chậm rãi lùi về sau hai bước, cho đến khoảng cách an toàn.
Gã đàn ông biết thời gian không nhiều, hắn dùng sức đâm cửa, muốn phá nát cửa.
Biểu tình hắn vui vẻ, đang chuẩn bị dùng sức lần nữa, Cố Sơn Tuyết nhắm lúc hắn quay lưng lại, không chút suy nghĩ cầm bình cà phên trên bàn ném về phía hắn, gã đàn ông bị trúng cổ tay, viên đạn bắn chệch ra ngoài, hắn vì quá đau nên làm rơi súng xuống.
Bảo vệ sau lưng nghe thấy liền nhào lên, dùng roi điện khống chế gã đàn ông.
Cố Sơn Tuyết cầm bình cà phê lên để qua một bên, hồi phục hô hấp, ngón tay run run gõ cửa.
"Ngưng Ngưng, chị đến rồi.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện