Khi Khuyết Dĩ Ngưng rơi vào cái ôm ấp ám của Cố Sơn Tuyết thì nàng mới phát hiện có bao nhiêu kinh hoàng.
Tay Cố Sơn Tuyết run rất mạnh, khí lực ôm nàng rất lớn, tựa như muốn đưa nàng vào trong xương, cùng nhau tồn tại.
Mặc dù âm thanh cô nghe bình tĩnh.
Lần đầu tiên Khuyết Dĩ Ngưng cảm nhận được Cố Sơn Tuyết đối với nàng vô cùng quan trọng.
Nàng không hề nghi ngờ sự thật này, cho dù là trước kia gặp chuyện không may hay là bị ai đó đuổi gϊếŧ.
Chỉ là con người Cố Sơn Tuyết quá nội liễm, dường như che dấu tâm tình của cô đã là bản năng rồi, bề ngoài cô bình tĩnh thế nào, thì trong lòng càng sôi nhiệt bấy nhiêu.
Mặc dù đến giờ Khuyết Dĩ Ngưng luôn tin Cố Sơn Tuyết yêu nàng, nhưng sống sót sau tai nạn mới có thể trực tiếp cảm nhận được tình cảm tràn đầy mà người kia dành cho mình, cái này đủ để nàng quên mất vừa rồi tim đập nhanh.
Bóng đen cái chết đối với nàng mà nói không đáng kể, nàng không sợ bị người không chế, cũng không sợ bản thân phải chết.
"Em không sao.
"
Khuyết Dĩ Ngưng ôm lại Cố Sơn Tuyết, đem nhiệt độ trên người mình truyền đến, cùng Cố Sơn Tuyết kéo dài một lúc, đáp lại nàng là tình cảm nóng bỏng không tiếng động.
"Em không sao rồi.
"
Cố Sơn Tuyết lặp lại lời của nàng, biểu tình trên mặt không nhiều, nhưng đôi mắt kia lại chứa đầy sự may mắn lần nữa có được bảo bối phải cẩn thận từng chút một.
Cô cảm giác mình dùng sức hơi nhiều, thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn không buông Khuyết Dĩ Ngưng ra, vẫn ôm nàng đối diện với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đôi mắt thâm tình của cô, cười với cô.
"Cảnh sát sắp đến rồi, mọi người đừng nhúc nhích, phải coi chừng hắn.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn các bảo vệ nói, không nhìn gã đàn ông bị roi điện dí làm hôn mê, kéo Cố Sơn Tuyết vào sau cánh cửa lung lay sắp đổ, ngăn không gian lại.
Làm thế nào để dỗ dành người yêu đang sợ, thì dĩ nhiên là phải hôn nồng cháy rồi, khiến cho đối phương cảm nhận được hơi thở và nhịp đập của bạn.
Không quá lãng mạn gì, nhưng muốn thoát khỏi vướng víu, không cần quá màu mè.
Cho đến khi nụ hôn vừa kết thúc, Khuyết Dĩ Ngưng mới nói chuyện.
"Em không sao, cũng không có bị thương.
"
Nàng xoay một vòng, tựa như tinh linh trong đêm tối.
Cố Sơn Tuyết im lặng nhìn nàng, mắt không hề chớp.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là cảnh sát đến hỏi chuyện đã xảy ra.
Khuyết Dĩ Ngưng ra ngoài, tay vẫn nắm tay Cố Sơn Tuyết, cùng phối hợp khải báo mọi chuyện.
Nàng không biết gã đàn ông kia, thậm chí chưa từng có ấn tượng.
Nhìn bộ dạng gã đàn ông đó cũng đàng hoàng, hiện tại hắn đã tỉnh, tay đeo còng, mắt nhìn nàng chằm chằm đầy oán hận.
"Lâm Dương cho anh lợi gì, khiến anh phải liều mạng như vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã nghĩ đến Lâm Dương sẽ chơi cú chót, có thể sớm hơn, cũng có thể muộn hơn, nhưng không ngờ là hiện tại.
Vừa ngu xuẩn lại vụng về, nhưng cũng rất độc ác.
"Là tiền, hay là nhốt người nhà của anh? nếu là cái trước, vậy anh sẽ sớm được vào chung với hắn, nếu là cái sau, có cảnh sát ở đây, bắt cóc là tội nặng đó.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không phải người có lòng tốt hay tha thứ cái gì, nhưng có lẽ tình yêu khiến nàng dịu dàng đi một chút, nên nàng mới có tâm tình hỏi động cơ của hắn.
"Là hắn đã cứu tôi, tôi mới có hết tất cả hiện tại, nếu không phải cô!.
.
"
Âm thanh của gã đàn ông đầy hận thù, lời còn lại Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn nghe.
Lâm Dương là ác nhân, lại biết ngụy trang, bị người như vậy còn làm chuyện ngu không ai bằng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn gặp lại kẻ như hắn.
Tuy tội phạm đã bị khống chế, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng phải đến đồn khai báo.
Ra khỏi vòng vây của một đám người, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy Chương Thi Vũ mặt trắng bệch đứng nghiêm ở đó, nhìn cô có vẻ đang mất hồn, hoàn toàn không hiểu mọi chuyện sao lại như vậy.
Ở trên xe cô không ngừng nói xin lỗi với Khuyết Dĩ Ngưng, còn tự trách mình.
"Xin lỗi sếp, tôi không cố ý để lộ địa chỉ, nhưng hắn muốn đến gặp tôi, tôi cũng không nói cho hắn biết là cô ở phòng nào, tôi tưởng hắn đến gặp tôi thôi!.
"
"Không cần xin lỗi, không phải cô sai, nghỉ phép để điều chỉnh tâm trạng nhé?"
Khuyết Dĩ Ngưng không cảm thấy Chương Thi Vũ có lỗi, ngược lại cảm thấy Chương Thi Vũ vì nàng mà gặp không ít nạn.
Đầu tiên là tai nạn xe, sau lại dính âm mưu bị lợi dụng tình yêu, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy mình nên cho cô đi nghỉ phép một chút.
Chương Thi Vũ đúng là bị đả kích không nhẹ, không nói gì, chỉ hoảng hốt gật đầu.
Hành trình kinh hỉ này rốt cuộc biết thành kinh hách, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết cũng không còn tâm tình đi chơi, mặc dù đã an toàn, nhưng hứng thú cũng không còn.
Cố Sơn Tuyết lần nữa mướn vệ sĩ cho Khuyết Dĩ Ngưng không cho rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn nghe theo, sau khi Cố Sơn Tuyết xong việc, các nàng cùng về Lư Tô.
Chương Thi Vũ nghỉ phép, Khuyết Dĩ Ngưng lại chọn thêm một trợ lý thông minh trong nhóm các trợ lý thay Chương Thi vũ, bắt đầu bận rộn.
Hiện tại nàng là chủ chốt của Khuyết thị, luôn bận rộn công việc, tuyển nhân viên mới, lên các dự án mới, thương hiệu nhà hàng Mẫn Chi đã thành danh, nàng dự định mở thêm chi nhánh, tiếp tục đẩy mạnh