Xấu hổ?
Cố Sơn Tuyết khẽ run, muốn quay đầu sang, nhưng ánh mắt khi chạm đến thân thể Khuyết Dĩ Ngưng thì lại né tránh.
Khi quay lại một chút, Cố Sơn Tuyết liền ép chính mình chỉ được nhìn khuôn mặt của Khuyết Dĩ Ngưng.
Dường như hành động nhanh chỉ để chứng minh, cô không có xấu hổ.
Khuôn mặt giả vờ mình ổn, khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng cười càng thêm minh diễm.
Đôi mắt đa tình mang theo lưu quang, từng chút đến gần.
Cố Sơn Tuyết nhìn gò thịt trắng mềm, đem ánh mắt dời qua cửa gỗ.
"Vậy thì....!để tôi đi lấy đồ ăn cho."
Khuyết Dĩ Ngưng đâu tha cho cô dễ dàng như vậy, nhìn nhìn Cố Sơn Tuyết lắc đầu.
"Để tôi đi được rồi."
Nàng đưa lưng về phía Cố Sơn Tuyết đi lên bờ, bóng lưng yểu điệu, vì nhìn xuyên thấu làn da nên càng gợi cảm liêu nhân.
Cố Sơn Tuyết vội dời ánh mắt đi, nhìn đá dưới suối nước nóng.
Cô không có xấu hổ a....!chỉ là.....!chỉ là.......
Cố Sơn Tuyết cũng không thể biện được lý do cho chính mình, cô không phải kiểu người hay xấu hổ, cũng không nghĩ đến cùng là nữ giới tắm chung thấy thân thể nhau thì sẽ ngại ngùng, nhưng ngược lại khi ở cùng với Khuyết Dĩ Ngưng thì bản năng liền chạy mất dép.
Có tiếng hét không xa truyền đến, Cố Sơn Tuyết liền quay đầu lại xem, hô hấp dừng lại.
Chắc là Khuyết Dĩ Ngưng vừa bị trượt chân, hiện tại đang khom người nắn chân.
Cô bước lên bậc thang, thân thể khom xuống hiện lên độ cong mềm mại, vì quần áo nên cái gì cũng đều lộ ra.
Kể cả chỗ đó.
Lần đầu tiên trong đời Cố Sơn Tuyết cảm thấy thị lực của mình không nên tốt quá đến như vậy, cô như bị lửa thêu vội quay đầu đi, hai má ửng hồng.
"Khuyết.....!Khuyết tiểu thư, cô không sao chứ?"
Âm thanh Cố Sơn Tuyết có chút run mà chính cô không biết, rõ ràng lo lắng tình huống của Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng mắt lại chỉ dám nhìn ra cửa gỗ.
Khuyết Dĩ Ngưng dám chắc cô đã nhìn thấy, khôn nắn chân nữa, quay đầu nhìn về Cố Sơn Tuyết lắc đầu.
"Không sao đâu, vừa rồi vô ý nên trượt té thôi, không có gì lớn."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mặt Cố Sơn Tuyết nói, thấy bộ dạng Cố Sơn Tuyết như vậy thì có chút vui.
Phản ứng thật đáng yêu.
Khuyết Dĩ Ngưng không cho rằng thủ đoạn này của mình là vô sỉ, nó được áp dụng đùng tình hình, lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng sau đó liền lợi dụng rồi bày ra thế đó.
Đối với gái thẳng thì chắc chắc nhìn người cùng giới sẽ không cảm thấy ngại, nhưng Cố Sơn Tuyết càng tránh né, Khuyết Dĩ Ngưng càng thấy hấp dẫn.
Cố Sơn Tuyết: "vậy là tốt rồi, cẩn thận một chút."
Âm thanh của cô không có gì lạ, nhưng cô ở trong suối nước nóng đã đỏ hết người.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy cô như vậy cũng không đùa cô nữa, ngoan ngoãn lên bờ lấy đồ ăn.
Trên khay có đủ loạn đồ ăn, phân lượng không nhiều, nhìn khá hấp dẫn.
Không biết cái khay làm bằng vật liệu gì, có thể nổi tùy ý trên mặt nước.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi quỳ bên canh thành bể, thả một dĩa đồ ăn hình cánh bướm xuống.
Mượn lực gợn nước, liền trôi đến chỗ Cố Sơn Tuyết.
Bời vì hành động, hai cánh tay nàng chèn ép lên hai khối tuyết phong no đủ khiến chúng như muốn nảy ra ngoài.
Cố Sơn Tuyết thở ra một hơi, định dời tầm mắt, lại phát hiện y phục đối phương không biết từ lúc nào đã trở về nguyên dạng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng phát hiện, bộ đồ cách nước không lâu thì sẽ trở lại bình tường, nghĩ đến hèn chi Kiều Vũ Sơ kêu mắc, bộ đồ này đúng là bảo bối a.
Lần thứ hai nàng xuống nước, bộ đồ lại trong suốt tiếp.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không còn ngại ngùng nữa, dùng tay lột vỏ một quả nho đưa cho Cố Sơn Tuyết.
Mười ngón tay mỹ nhân thon dài, động tác lột vỏ nhìn rất đẹp.
Khi đưa thịt quả đến bên môi Cố Sơn Tuyết, cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "nhìn có vẻ ăn ngon á, cô nếm thử xem."
Nàng há miệng: "ah...."
Kéo dài âm cuối như đang dỗ con.
Cố Sơn Tuyết không tự chủ há miệng, nếm được vị ngọt ngào.
Nước nhỏ nhiều, vị chua ngọt nổ tung trong cổ họng.
"Ăn ngon không?"
Khuyết Dĩ Ngưng mong đợi chờ câu trả lời của cô.
Cố Sơn Tuyết gật đầu đáp lại: "ăn ngon."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, liếm ngón tay, khẳng định: "quả nhiên rất ngọt."
Cố Sơn Tuyết mím môi, đầu lưỡi lướt qua vành môi, thịt nho đã nuốt xuống rồi, nhưng trong miệng còn lưu lại vị ngọt của quả.
Khuyết Dĩ Ngưng lại đút tiếp, Cố Sơn Tuyết định từ chối, vừa hé miệng đã bị ngón tay của Khuyết Dĩ Ngưng đẩy vào rồi.
"Chúng ta là bạn bè mà, cho nên nhịn không được muốn chia sẻ với cô, tôi sẽ tự ăn một mình, miếng cuối cho cô, há miệng a."
Ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng lại ấn vào giữa môi Cố Sơn Tuyết, quả việt quất lại trôi vào miệng, hoàn toàn không cho cự tuyệt.
Nàng nhìn Cố Sơn Tuyết hỏi: "ngọt không?"
Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, nhỏ giọng đáp lại: "ngọt."
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi, tiếp tục vừa tắm vừa ăn, nàng ăn phần lớn là trái cây, rồi lại nhìn Cố Sơn Tuyết chỉ về một cái dĩa gần đó.
"Cố tiểu thư, tôi muốn ăn cái kia."
Nàng há miệng, muốn phát ra âm thanh được đút ăn.
Cố Sơn Tuyết định mang dĩa đến cạnh nàng, nhưng có lẽ bị ảnh hưởng vụ đút đồ ăn vừa rồi của Khuyết Dĩ Ngưng nên Cố Sơn Tuyết không tự chủ được cầm lên một quả ô mai, để bên môi Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng cắn một nửa, ô mai trong veo, nước lại nhiều, nàng nhìn mắt Cố Sơn Tuyết ăn hết phần còn lại.
Đầu lưỡi ấm áp mềm mại lướt qua đầu ngón tay, Cố Sơn Tuyết cố trấn tĩnh thu tay về, ngón tay liền ngâm dưới nước, không tự chủ được bị ấn lại.
Tê dại như dòng điện chạy qua đầu ngón tay, theo máu huyết đi vào tim, Cố Sơn Tuyết cảm thấy ngực mình khó hô hấp.
"Cảm ơn."
Khuyết Dĩ Ngưng giãn mặt, nhìn có vẻ thích thú.
Cố Sơn Tuyết đột nhiên phát hiện, đối phương đang đứng ngang tầm với mình, có lẽ do mái tóc đối phương dày, vài sợi tán loạn lướt qua vai nàng.
Không khí dường như có chút khó chịu.
Dĩa đồ ăn theo nước trôi qua bên kia, Cố Sơn Tuyết từ trong nước