Ánh mắt Cố Sơn Tuyết dừng lại trên người Khuyết Dĩ Ngưng.
Với sự hiểu biết của cô về Khuyết Dĩ Ngưng, thì cô tưởng nàng sẽ mặc thật gợi cảm, hoặc không mặc gì, nhưng lần nữa ngoài dự liệu của cô, Khuyết Dĩ Ngưng mặc rất bảo thủ.
Dùng từ "bảo thủ" để hình dung thì không chính xác lắm, nói đúng thì là đơn giản.
Nội y trắng che thân thể đối phương nhìn khá là vô hại.
Nếu là dành cho thiếu nữ thì bình thường, nhưng với Cố Sơn Tuyết thì cảm thấy so với hình tượng của Khuyết Dĩ Ngưng không được hợp.
Vốn đối phương là nữ nhân tựa yêu tinh, đột nhiên đổi phong cách, làm Cố Sơn Tuyết thực sự kinh ngạc.
Khuyết Dĩ Ngưng đi về phía bể tắm, hòa cùng nhiệt khí khiến mặt nàng ửng hồng.
Dáng người uyển chuyển, từng bước nở sen.
Ánh mắt Cố Sơn Tuyết không tự chủ được nhìn nàng, theo tiến độ của đối phương hô hấp phập phồng.
Phần vải che ngực nhìn cũng khá bình thường và rộng rãi, nhưng vẫn không che hết được phong cảnh bộ ngực của Khuyết Dĩ Ngưng.
Chân thon dài bước xuống nước, bọt nước bắn lên mặt Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết nhìn theo, trên mặt khó hiểu liền nóng lên.
Cô tựa vào thành bể, hơi khép mắt, quanh người gợn nước đong đưa, khiến cô mở mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng đang đến gần cô, đôi mắt sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, cánh tay trắng bạch, cổ thon dài, từng hơi thở ra nhưng mang theo hương thơm ngào ngạt, phảng phất như truyện cổ tích làm mê lòng người.
Cố Sơn Tuyết định nói gì đó, nhưng chỉ biết cương thân tại chỗ, cho đến khi Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào người cô, nàng tiếp tục mở miệng.
Nước ấm từ trên cổ chảy xuống, cảm giác này khiến Cố Sơn Tuyết hoảng sợ muốn đứng dậy, trước khi cô định hành động thì có bàn tay ấm áp đè lên vai cô.
Khuyết Dĩ Ngưng cười tủm tỉm nói: "Cố tiểu thư, tắm suối nước nóng là để hưởng thụ, nên thả lỏng một chút đi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng giơ tay lên, Cố Sơn Tuyết tưởng nàng hất nước lên người cô, Khuyết Dĩ Ngưng chỉ đưa một ngón tay, quơ quơ trước mặt Cố Sơn Tuyết.
Đồ của Cố Sơn Tuyết cũng khá sεメy, cái khe đó đối với Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng đáng yêu.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không dám tùy tiện chạm vào, chỉ chọc ghẹo một chút mà thôi.
Cố Sơn Tuyết ngại ngùng, cô không có thói quen thân thiết với người khác như vậy.
Khi cô định ấn tay Khuyết Dĩ Ngưng xuống, thì thấy được phong cảnh của Khuyết Dĩ Ngưng trong nước, nhìn đến ngốc lăng.
Cô không tự chủ khã nhếch môi, khuôn mặt trước giờ luôn tỉnh táo cũng phải xuất hiện dị thường, do dự nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mở miệng: "Khuyết tiểu thư, đồ của cô!.
.
"
Khuyết Dĩ Ngưng liền cúi đầu, thấy rõ tình huống, liền theo bản năng che ngực, từ dưới nước đứng dậy.
Nước từ trên người nàng nhiễu xuống, phong cảnh trên người nhìn không thiếu cái gì.
Khuyết Dĩ Ngưng có chút xấu hổ: "cái này!.
bộ đồ này không phải của tôi, là bạn tôi cho tôi, tôi không biết nó là như vậy.
"
May là Khuyết Dĩ Ngưng cũng biết xẩu hổ, mặt thì đỏ, trong lòng thì bực bội.
Khuyết Dĩ Ngưng biết bộ đồ này có bí mật, nhưng không ngờ Kiều Vũ Sơ lại làm như vậy, bộ đồ này ở dưới nước là trong suốt.
Trong suốt!
Không phải là cái kiểu nửa trắng nửa trong suốt, mà là trong suốt hoàn toàn, toàn bộ bên trong đã lộ hết ra ngoài!
Ah ah ah nàng không nên tin Kiều Vũ Sơ tà ác kia, ngoan ngoãn mặc đồ mình mang theo là được rồi, trắng trợn khoe thân như vậy đâu phải phong cách của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy đi cua người ta cần có kỹ thuật, không nên lấy thân ra dụ, cũng không nên khiến người ta cảm thấy mị tục, thậm chí là dâʍ đãиɠ, cho nên luôn biết kiềm chế mà làm việc theo nguyên tắc, nhưng kết quả hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này, nàng cảm thấy đã mất hết cmn lãng mạn rồi!
Lộ hết luôn để thấy không nói, đây vừa lộ vừa che mới đúng a.
Khuyết Dĩ Ngưng cương mặt, không biết nên tìm chỗ che hay nên ngồi xuống dùng nước che là ổn.
Nếu bây giờ đi thay đồ, thì không khí bị thay đổi thì sao?
Nhưng nếu ngồi xuống luôn, tùy tiện vậy bầu không khí liệu có ổn không đây.
Cố Sơn Tuyết chậm rãi thoát khỏi khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, bộ đồ trên người đối phương dường như khá đặc biệt, khi ở trong nước thì sẽ trong suốt, hiện tại đã ra khỏi nước nhưng vẫn duy trì trạng thái đó.
Đường nét tinh tế bại lộ không sót cái gì, Cố Sơn Tuyết cũng không định thất lễ mà nhìn tiếp, đành ngại ngùng nhìn qua chỗ khác, nhưng lại không nhịn được nhìn biểu tình của Khuyết Dĩ Ngưng.
Từ khi cô và Khuyết Dĩ Ngưng quen biết đến này, ngoại trừ lúc Khuyết Dĩ Ngưng say rượu ra, thì hình tượng ở trước mặt nàng luôn là tự tin mê người, tiến thối có độ, thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng luống cuống xấu hổ, Cố Sơn Tuyết cảm thấy có chút khả ái.
Khuyết Dĩ Ngưng đắn đo tại chỗ hết 1 phút, cuối cùng cắn răng lại ngồi xuống, nhưng không dám đến gần Cố Sơn Tuyết.
Mặt nàng đỏ lan đến cổ, khiến làn da ướt nước càng thêm kiều diễm động lòng người.
Cố Sơn Tuyết không dám nhìn xuống nước, chỉ dám nhìn