Khuyết Dĩ Ngưng đưa Hầu Man Ny và Tiếu Tiếu về nhà họ, nhìn bọn họ xuống xe.
Tiếu Tiếu bị Hầu Man Ny kéo vào nhà, hiện tại trời cũng đã tối hẳn, biệt thự sáng đèn, nhìn cây cối phía sau xanh tươi, lộ ra sự u ám.
Khi Tiếu Tiếu đứng ở cửa thì quay đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng quơ tay với nàng, Tiếu Tiếu gật đầu một cái nhỏ, rồi đi vào trong.
Khuyết Dĩ Ngưng lần nữa ngồi về ghế tài xế, đi vào quốc lộ.
Nàng dùng bluetooth gọi cho Cố Sơn Tuyết, hỏi cô ở đâu.
"Ở nhà, cô về rồi hả?"
Hiện tại mới là mùng hai, chưa đến ngày đi làm lại, Cố Sơn Tuyết ở nhà làm một mình.
"Ừ, về rồi.
" Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, sau đó giải thích vì sao gọi đến, "tôi muốn biết một chuyện, nhưng không tìm được ai tin tưởng, cô có người nào đáng tin có thể giới thiệu cho tôi không?"
Cố Sơn Tuyết: "ngay bây giờ sao? để tôi hỏi dùm cô cho.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "được, vậy tôi chờ tin cô.
"
Cố Sơn Tuyết: "được.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đảo tay lái, đi về nhà mình.
Kỳ thực nàng muốn tìm Cố Sơn Tuyết, nhưng không biết tìm cớ gì, gặp mặt thì nên nói gì, không có mục đích rõ ràng gì cả.
Có thể dựa vào thân phận bạn bè, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần lý do đến nhà gặp Cố Sơn Tuyết, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không muốn tình huống sẽ thành như vậy, nếu Cố Sơn Tuyết quá quen thuộc nàng, thì cho dù nàng lộ điểm gì đó cũng sẽ không có còn cảm giác gì nữa, như vậy sẽ hỏng chuyện/
Cố Sơn Tuyết bên kia nhanh chóng nhắn tin cho nàng, nói là đã hẹn xong.
[ Cố thục nữ ]: người này đã hợp tác với tôi lâu rồi, tin tức khá nhanh, ngày mai tôi dẫn cô đi.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: vậy ngày mai chúng ta gặp nhau!
[ Cố thục nữ ]: được, mai gặp.
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng mừng thầm, không cần tìm cơ hội nữa, cơ hội tự đến cửa rồi.
Tuy mong chờ ngày mai, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng về nhà cũng không nghỉ ngơi liền, sau khi tắm xong nàng ngồi trước laptop.
Để chặn Vương Duệ Nguyên đảo ngược tình thế, hoặc có người chỉ hắn nắm giữ, Khuyết Dĩ Ngưng phải nhanh chóng đánh hạ thêm một công ty khác trong tay hắn.
Nàng trước giờ không nghĩ mình là người tốt, người khác chọc nàng thì phải trả giá thật lớn.
Nàng thừa nhận thủ đoạn của mình không quang minh, nhưng thế giới này chính là như vậy, chính nghĩa và pháp luật có hữu dụng, nhưng đối mặt với quyền lực và tiền bạc thì sẽ không còn gì là chính nghĩa nữa, pháp luật thì vô tình, nhưng để duy trì vận chuyển nó thì cần có con người, chỉ cần là người, thì mọi thao tác bên trong đều ảnh hưởng cực lớn.
Khuyết Dĩ Ngưng từng tin tưởng vào pháp luật, nàng từng dùng hết sức để tìm chứng cứ, hy vọng có thể được pháp luật giúp đỡ, vạch trần chân tướng thật sự, đem những tên hung thủ kia ra ánh sáng công lý, nhưng sau khi gửi đi không lâu, mọi việc không hề được giải quyết, đến cả chứng cứ cũng mất tích, ngược lại nàng đánh rắn động cỏ, suýt chết vài lần.
Nàng không thất vọng cơ quan tư pháp, nhưng nàng đối với lòng người đã thất vọng.
Qủa thật có chính trực hay công nghĩa đều là giả, tựa như ngọn lửa trong đêm khuya, âm thanh tiền quyền khiến bọn họ ngậm miệng, bịt đi những tiếng nói mà bọn họ muốn cất lên.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn văn kiện, hé môi.
Nàng rũ mắt, muốn thấy mình giữa ban ngày,
Ở nơi sâu trong nhà, có nhiều thứ lạ lẫm chụm lại với nhàu xì xào, quấn lấy mập mờ thân thiết.
Người a, thực sự là sinh vật quen nói láo.
Đêm dài đi qua, đảo mắt trời đã sáng.
Khuyết Dĩ Ngưng vì suy nghĩ nhiều, đêm khuya mới ngủ, cho nên bị điện thoại đánh thức, đến cả tên hiển thị không nhìn liền bắt máy, âm thanh có chút mơ màng.
"Cô còn chưa dậy hả?"
Cố Sơn Tuyết trầm mặc một hồi, âm thanh không tự chủ nhỏ lại.
Khuyết Dĩ Ngưng ờ dài một tiếng, sau đó mới phản ứng được là ai, liền mở mắt.
Nàng không tự chủ ngáp một cái, mang theo giọng mũi gọi tên Cố Sơn Tuyết.
Ngữ điệu mềm mại, tựa như đang làm nũng, đến cả chính nàng cũng không phát hiện.
"Tôi dậy rồi, đến giờ rồi à, tôi có đặt báo thức rồi mà ta.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn di dộng hiển thị 1h chiều, có chút mệt mỏi dụi mắt.
"Cô ở đâu vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng vén chăn lên hỏi, mang dép đi vào phòng tắm.
"Ừ! trước cửa nhà cô.
"
"Cái gì?" Khuyết Dĩ Ngưng liền tỉnh hồn, "cô chờ tôi một chút, tôi đi mở cửa liền.
"
Khuyết Dĩ Ngưng ném di động lên giường, chạy vào phòng tắm.
Lấy lược chải tóc hai cái sau đó dụi mắt, trước ngậm nước súc miệng một chút, nhổ ra sau đó đi mở cửa.
Cố Sơn Tuyết mặc áo khoác dài đứng đó, nhìn xinh đẹp khoan khoái, Khuyết Dĩ Ngưng cười một cái, hy vọng mình thức khuya không bị mụn, vừa rồi nàng còn chưa soi gương.
"Sơn Tuyết, ở đây có dép, cô vào mang rồi ngồi đâu đó đi nha, tôi đi rửa mặt một cái.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không dám để đối phương nhìn tỉ mỉ, khuôn mặt chưa rửa khiến thiếu nữ mới lớn cảm thấy không được sạch, nàng để Cố Sơn Tuyết đi vào, rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cố Sơn Tuyết chưa từng đến nhà Khuyết Dĩ Ngưng, mỗi lần đều chỉ đưa đến dưới lầu rồi về.
Màu sắc nhà Khuyết Dĩ Ngưng ấm áp, có nhiều chậu hoa, trên tường còn có tranh vẽ, đủ để thể hiện nàng có tính thẩm mỹ.
Cố Sơn Tuyết không dám nhìn loạn, lịch sự ngồi ở sofa phòng khách, chờ Khuyết Dĩ Ngưng thu dọn.
Khuyết Dĩ Ngưng rửa mặt xong thì mang dép từ phòng tắm đi tới.
"Sơn Tuyết à, trong tủ giữ ấm có đồ uống đó, cô muốn uống gì thì tự lấy nhé.
"
Cố Sơn Tuyết gật đầu, ánh mắt không nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đang chỉ đồ uống trong tủ, mà nhìn trên đầu của Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng đang chuẩn bị trang điểm, trên đầu đeo cài tai thỏ, nó cứ lắc lư theo động tác của Khuyết Dĩ Ngưng
Ngón tay Cố Sơn Tuyết giật giật, thật đáng yêu, muốn nắn mấy cái ghê ta.
Khuyết Dĩ Ngưng không để Cố Sơn Tuyết chờ lâu, bước một cái liền chui tọt vào phòng ngủ.
Có nhiều thời gian Khuyết Dĩ Ngưng sẽ skincare một hồi, nhưng hiện tại nàng không có thời gian, vội thoa chút kem dưỡng lên, nàng nhanh chóng trang điểm trang nhã một chút, mở phòng quần áo lấy bộ hôm nay cần mặc thay ra rồi ra khỏi phòng ngủ.
Trước sau chỉ chừng 10 phút, cái này khiến Cố Sơn Tuyết có chút ngỡ ngàng.
"Đi thôi, ra cửa nào.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu, chọn một đôi giày trong tủ giày.
Cố Sơn Tuyết: "có muốn ăn chút gì đó không?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không cần, không phải hẹn người rồi sao? chờ gặp xong rồi nói đi.
"
Cố Sơn Tuyết nghe vậy thì đổi địa điểm gặp mặt thành quán trà.
Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết đến trước và chờ người hẹn tới.
Không lâu sau, có người đến.
Đó là một thanh niên tầm 30 tuổi, nhìn có vẻ mất ngủ