Tâm tư Cố Sơn Tuyết nháy mắt dừng lại, đến khi cô lấy lại tinh thần, vị bánh ngọt đã tràn đầy trong miệng.
Cô biết rõ đây là vị bánh Khuyết Dĩ Ngưng vừa ăn xong.
Nhiệt lan nhanh khắp người, Cố Sơn Tuyết vờ trấn định cầm cà phê uống một ngụm, che giấu đi sự ngại ngùng của chính mình.
Cô đưa mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, thấy nàng cười tủm tìm nhìn mình.
"Ăn ngon không?"
Biểu tình Cố Sơn Tuyết có chút cứng ngắc gật đầu, cảm giác đứng ngồi không yên.
"Tôi cũng thấy mùi vị không tệ.
"
Khuyết Dĩ Ngưng lại cho một muống vào miệng, đầu lưỡi liếm liếm cái muỗng.
Nơi gián tiếp chạm răng môi lúc này đang hòa quyện thật ngọt ngào, uyển chuyển triền miên.
Cố Sơn Tuyết cúi đầu không dám nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng cười thầm không ngừng được.
Cố tiểu thư thật khả ái.
Khuyết Dĩ Ngưng không chọc cô nữa, tự ăn xong mỳ Ý và bánh ngọt, xoa cái bụng.
"Ăn no chưa?"
Cố Sơn Tuyết đang nghĩ có nên gọi thêm chút đồ cho nàng không, cô không muốn để Khuyết Dĩ Ngưng vì muốn giữ dáng mà để bản thân phải đói.
"Ăn no rồi, chúng ta đi thôi, Sơn Tuyết có kế hoạch gì chưa?"
Cố Sơn Tuyết mím môi: "làm việc ở nhà.
"
Âm thanh của cô có chút do dự khó phát hiện, sau khi nói xong trong lòng có chút buồn.
Nghe vậy chẳng khác nào cô là người khô khan chỉ biết công việc, mặc dù thời gian lớn cô thực sự chỉ có như vậy, nhưng so với Khuyết Dĩ Ngưng minh diễm hoạt bát cuộc sống của cô thực sự nhạt nhẽo, cho nên khi nói cũng cảm thấy lo lắng Khuyết Dĩ Ngưng sẽ nghĩ mình vô vị.
Khuyết Dĩ Ngưng: "ừm, thời tiết này ở nhà là tốt nhất, lúc đầu định đến nhà cô xem Ninh Ninh, nói vậy thì không quấy rầy cô nữa.
"
Cố Sơn Tuyết liền nói: "không sao, tôi ở trong phòng sách mà.
"
"Được, vậy tôi đành quấy rầy rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ gật đầu, nhìn Cố Sơn Tuyết cười tươi.
Hơi thở mang khí trắng nhàn nhạt, tán trong không khí, nhưng cũng làm mê mẩn mắt người trong chốc lát.
Khuyết Dĩ Ngưng đang ca vang trong lòng, nàng nhìn sườn mặt Cố Sơn Tuyết, trong lòng càng chắc chắn hơn.
Tuy không dám chắc Cố Sơn Tuyết đã động tâm với nàng hay chưa, nhưng ít nhất trong lòng cô đã có sự ảnh hưởng của nàng.
Đây là điềm báo tốt lành, đối với Khuyết Dĩ Ngưng đang ở đây thì cũng như sự báo trước chính mình công hãm thành công.
Cố Sơn Tuyết đưa Khuyết Dĩ Ngưng về nhà, vừa xong thì Khuyết Dĩ Ngưng nhận điện thoại của Vưu Lan Thanh gọi đến.
Vưu Lan Thanh: "sao về thành phố rồi không về nhà, mẹ đến nhà gặp con, đứng trước kêu mà không thấy con lên tiếng, con không ở nhà hả?"
"Dạ không, con đang ở nhà bạn.
Mẹ về nhà trước đi, tối con về nhà với ba mẹ nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sofa trả lời, nhìn Cố Sơn Tuyết rót sữa nóng mang đến, dùng khẩu hình nói cảm ơn với cô.
Vưu Lan Thanh: "ở nhà bạn nào vậy? Tiểu Kiều hả?"
Vưu Lan Thanh đối với quan hệ bạn bè của con gái cũng không rõ lắm, chỉ biết mỗi Kiều Vũ Sơ.
"Không phải, là người bạn mẹ chưa từng gặp, là một người tốt thực sự.
"
Khuyết Dĩ Ngưng lặp lại cường điệu, nhìn Cố Sơn Tuyết ôm mèo trước mặt, dùng chân cọ cọ đuôi Ninh Ninh.
Vưu Lan Thanh nhanh chóng bật dậy, nhớ đến Phó Văn Tĩnh hay được con gái khen như vậy, liền nói: "nam hay nữ vậy?"
"Là thiếu nữ, xinh đẹp và xuất sắc, nói là có khen 3 ngày 3 đêm với mẹ cũng không hết, tồi về con kể mẹ nghe được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng nói chuyện điện thoại với mẹ, chân vẫn không an phận cọ cọ người Ninh Ninh.
Cọ xong lại cọ lên đùi Cố Sơn Tuyết, nàng rũ mắt ngồi trên sofa gọi nghe điện thoại, dường như không để ý đến hành động của mình.
Mùa đông quần áo dày, động tác của Khuyết Dĩ Ngưng cũng nhẹ, nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy có chút cảm giác nhỏ, tựa như sau cơn mưa gió thổi qua chồi mới nảy mầm, nhẹ đến nỗi không ai để ý, nhưng để ý rồi thì không thể quên được.
Cô bối rối vuốt ve Ninh Ninh trong lòng, ánh mắt nhìn chân Khuyết Dĩ Ngưng quơ quơ.
Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng đi vớ, đôi vớ dày, nhìn mềm mại đáng yêu, tựa như đám mây trắng.
Khuyết Dĩ Ngưng gọi điện xong, tự nhiên thu chân về, để di động qua một bên.
Nàng nằm úp sấp về hướng Cố Sơn Tuyết, dựa vào Cố Sơn Tuyết.
Bàn tay trắng hạ xuống trên đùi Cố Sơn Tuyết, vuốt ve Ninh Ninh đang nằm ngoan ngoãn ở đó.
Ninh Ninh phát ra tiếng khè khè âm thanh hưởng thụ, nằm trong lòng Cố Sơn Tuyết nghiêng đầu, để lộ cằm và bụng.
Khuyết Dĩ Ngưng không chút khách khí mà sờ, để cằm lên gối của Cố Sơn Tuyết, xoa cái bụng mỡ của Ninh Ninh.
Cố Sơn Tuyết cứng người, trong lòng có đại Ngưng Ngưng và tiểu Ninh Ninh cùng dựa vào, cánh tay chống trên sofa, ngón tay chỉ vào môi dưới, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Khuyết Dĩ Ngưng xoa Ninh Ninh đến thoải mái, tiểu mèo đực triệt sản xong thì ẻo lả hay nhóp nhép ôm tay Khuyết Dĩ Ngưng liếm mu bàn tay nàng.
Cái tưa lưỡi lướt qua mu bàn tay có chút nhột, Khuyết Dĩ Ngưng hơi nhích về phía Cố Sơn Tuyết vì bị Ninh Ninh liếm, học tiếng mèo đùa với Ninh Ninh.
Khuyết Dĩ Ngưng bắt chước ngữ điệu không giống, Ninh Ninh không ngẩng đầu, nhưng mục đích của Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải Ninh Ninh, mà là chủ nhân của Ninh Ninh đang hơi nghiêng đầu.
Cái tai chủ nhân đang giấu dưới tóc đỏ lên, ngón tay bên người giật giật không tự chủ, sau đó cứ liếc mãi trên người Ninh Ninh.
Ninh Ninh không biết 2 nữ nhân đang sờ mình làm chuyện mờ ám gì, liếm tay Khuyết Dĩ Ngưng một hồi, sau đó thì liếm lông của mình.
Không nói gì, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đạt được mục đích của mình, cười ngồi dậy, cầm ly sữa trên bàn.
"Ngọt.
"
Nàng liếm khóe môi, uống nửa ly.
"Ừ, chỗ đó vẫn còn.
"
Cố Sơn Tuyết để Ninh Ninh xuống, đi vào phòng bếp, rửa tay, giúp Khuyết Dĩ Ngưng mang ấm nhỏ đến để lên bàn trà.
Cô xoay người vào phòng sách, một hồi sau cầm đồ ra để lên sofa.
Cố Sơn Tuyết: "đây là bút cảm ứng với máy tính bảng, cô muốn dùng thì cứ dùng, tôi đã tắt mật khẩu rồi.
"
"Được," Khuyết Dĩ Ngưng phất tay, "cô vào phòng sách đi, tôi sẽ không làm ồn đến cô đâu.
"
Cố Sơn Tuyết: "cần gì thì nói với tôi nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đáp: "ừ, tôi biết rồi.
"
Nhìn Cố Sơn