Xe thiết giáp nhỏ ngừng ở cửa một tiệm lẩu.
Đám thây ma đang đuổi theo xe thiết giáp nghe được động cơ xe việt dã, lực chú ý bị hấp dẫn qua đây, một đám xông tới gia nhập đại quân truy theo sau xe việt dã.
"Trong chiếc xe nhỏ kia chắc có người?"
Toàn bộ lòng hiếu kỳ của Đỗ Nhược đều đặt vào chiếc xe kia, anh duỗi tay gõ gõ lưng ghế Lục Hành Trì, "Chúng ta dừng lại nhìn xem?"
Lục Hành Trì không nói một lời mà dừng xe ở một bên.
Biểu tình anh đạm mạc không tỏ vẻ gì, nhưng người quen thuộc có thể nhìn ra được, anh đang khó chịu.
Mấy ngày nay Lục Hành Trì luôn cáu kỉnh.
Từ ngày ở thư viện đại học Thủy Thành hôn anh một lần đến giờ, Bối Noãn không hề đồng ý có bất luận hành động thân mật nào nữa.
Đề phòng anh giống như phòng cướp.
Lục Hành Trì cố gắng chế tạo không ít cơ hội để hai người ở riêng một chỗ, mà tới lai áo Bối Noãn anh còn chưa đụng vào được.
Lục đại Boss hôm nay khi lái xe hoàn toàn không nói lời nào, hiện tại xuống xe, bưng nỏ, không nói một lời mà giải quyết mấy chục con thây ma đi theo sau xe, sau đó mới hỏi: "Cái gì xe thiết giáp?"
Mỗi người đều thấy mà Lục Hành Trì căn bản không nhìn thấy, không biết vừa rồi thần trí đi đâu.
Bối Noãn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, chỉ cho anh xem. Xe đã chạy qua một đoạn, cách chỗ cũ một khoảng.
Lục Hành Trì chỉ liếc về bên đó một cái, quay người tới giúp Bối Noãn mở cửa xe, vươn tay ra.
Sàn xe không thấp, Lục Hành Trì muốn thuận tay ôm cô xuống xe.
Bối Noãn lập tức né tránh.
"Vì sao trốn tránh anh?" Lục Hành Trì không miễn cưỡng, thấp giọng hỏi, "Ôm một chút cũng không được?"
Mấy người Đỗ Nhược đã xuống xe đi trên lối đi bộ, hướng tới chỗ xe thiết giáp.
Bối Noãn chui qua dưới cánh tay Lục Hành Trì, nhẹ nhàng nhảy xuống xe, nhẹ giọng trả lời: "Danh không chính ngôn không thuận."
Lục Hành Trì đi theo logic của cô, bình tĩnh nói: "Vậy làm bạn gái của anh."
Bối Noãn dứt khoát mà cự tuyệt, "Em không cần."
"Không làm thì không làm, anh không miễn cưỡng em. Nhưng mà đừng xa cách đến như vậy được không? Ngẫu nhiên ôm một chút, hôn một chút cũng không được?" Lục Hành Trì thấp giọng hỏi.
"Không được." Bối Noãn lưu loát đáp, "Danh không chính ngôn không thuận."
"Vậy làm bạn gái anh."
"Em không cần."
Lục Hành Trì: "......"
Rơi vào vòng tuần hoàn không lối thoát.
Bối Noãn thu xe việt dã vào, thấy cách đó không xa, xe thiết giáp nhỏ thừa dịp không bị thây ma chú ý đã lặng lẽ đi vào tiệm lẩu.
Cửa tiệm có bậc thang 4 nấc, nó cư nhiên trơn tru vượt qua, không biết là đã làm như thế nào, nhìn thật thần kỳ.
Mấy người cùng nhau len lén mà theo vào tiệm lẩu.
Cửa tiệm mở ra, bên trong lại không có thây ma, chỉnh tề sạch sẽ, có lẽ khi xảy ra chuyện thì tiệm không mở cửa buôn bán.
Bối Noãn thấy chiếc xe kia không tiếng động mà tiến vào sau bếp.
Bối Noãn đang ở thăm dò hướng bên kia, nhìn xung quanh, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng Tiểu Tam.
"Bối Noãn, lại có......"
Bối Noãn dứt khoát ngắt lời, "Cậu về sau đừng nói có nhiệm vụ mới gì, cứ việc nói thẳng, lại muốn chỉnh tôi phải hay không? Có phải hay không?"
Nhiệm vụ thánh mẫu ánh sáng lần trước đến giờ, trong lòng Bối Noãn còn đầy sợ hãi.
Một hai phải nghĩ cách để người khác khen cô lương thiện, tựa như bệnh tâm thần.
Di chứng hiện giờ còn đây.
Đỗ Nhược không dứt mà tìm đủ các loại cơ hội khích lệ Bối Noãn, khen đến đa dạng chồng chất đã liên tục vài ngày, mà cũng không có dấu hiệu muốn quên đi.
Tiểu Tam trấn an ký chủ đang tức đến xù lông, "Đừng sợ, nhiệm vụ lần này kỳ thật cũng không tệ lắm, trừng phạt cũng không quá nặng."
Trừng phạt cũng không "quá" nặng??
Bối Noãn tuyệt vọng hỏi: "Không hoàn thành có trừng phạt, cho nên lại là một nhiệm vụ phải làm? Tôi hỏi thăm một chút trước, không hoàn thành thì trừng phạt là cái gì?"
Tiểu Tam ngữ điệu nhẹ nhàng, "Chẳng qua là diện tích không gian giảm bớt một nửa mà thôi. Nhưng mà Bối Noãn, không gian lớn như vậy bị giảm bớt có điểm đáng tiếc, tôi kiến nghị cô vẫn nên làm nhiệm vụ đi."
Này còn gọi trừng phạt không quá nặng?
Bối Noãn thở dài, nhìn thoáng qua Thanh Nhiệm Vụ hiện lên nhiệm vụ mới.
Thánh mẫu chi nguyện.
"Thực hiện ba nguyện vọng của ba người khác nhau, sẽ có khen thưởng giá trị thánh mẫu phong phú." Tiểu Tam dụ dỗ, "Là làm tiểu tiên nữ thực hiện nguyện vọng của người khác, đáng yêu không? Giống cổ tích không?"
Bối-tiểu-tiên-nữ-Noãn cảnh giác hỏi: "Cho nên là ba người nào?"
"Là ngẫu nhiên lựa chọn, thời gian hoàn thành nhiệm vụ cũng là ngẫu nhiên, chúng ta làm từng bước một." Tiểu Tam nói, "Trước chọn cái thứ nhất."
Một giao diện giống như vòng bốc thăm trúng thưởng nhảy ra, bắt đầu nhanh nhanh xoay tròn.
Tốc độ quay dần dần chậm lại, Bối Noãn mới thấy rõ, thì ra trên mặt tất cả đều là tên người.
Vòng quay cuối cùng chậm rãi dừng lại ở một cái tên.
"Phương —— Thần?" Bối Noãn đọc tên trên mặt, không hiểu ra sao, "Đây là ai? Tôi không quen biết nha."
"Yên tâm, sẽ chỉ chọn ra người trước mặt cô, trong phạm vi 50 mét, cho nên chính cô đi tìm đi."
Tiểu Tam bế mạch.
Một cái đồng hồ đếm ngược cùng lúc nhảy ra, có chẵn có lẻ, Bối Noãn nhìn nhìn, đại khái là 48 tiếng đồng hồ.
Dùng 48 giờ thực hiện ba nguyện vọng của một người, thời gian xem như khá đầy đủ.
Bối Noãn đang muốn lôi Tiểu Tam ra, để nó thêm chút nhắc nhở về cái người "Phương Thần" này, lại nhìn đến phía sau bếp, an tĩnh nửa ngày, xe thiết giáp nhỏ đã có động tĩnh.
Nóc xe lặng lẽ mở ra, lộ ra một bàn tay nhỏ.
Sau đó lại là tay kia.
Một cậu bé khoảng 10 tuổi chui ra từ xe thiết giáp.
Cậu bé rất gầy, cũng không cao, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, vẻ mặt cơ linh.
Giống như chui trong xe bị mỏi người, cậu bé hoạt động tay chân một chút, móc trong túi ra một bao nilon, đi tìm đồ ăn khắp nơi.
Nơi này giống như đã bị người tìm kiếm qua, không dư thừa cái gì.
Cậu bé nghĩ nghĩ, chạy đến ven tường, kéo ra tủ lạnh, xách ra một con gà, do do dự dự, không quyết định được có nên cất vào trong túi hay không.
Hồi thành hẳn là tắt điện đã một đoạn thời gian, gà đông lạnh đã hoàn toàn rã đông, màu sắc cũng thay đổi, chắc chắn không thể ăn nữa.
Đỗ Nhược nhịn không được ra tiếng, "Cậu bé?"
Cậu bé bị anh làm hoảng sợ, nhìn về phía bên này, lúc này mới phát hiện ở cửa không biết từ khi nào đứng đó một đám người lớn.
Cậu bé đầy mặt cảnh giác.
"Em nói cho mấy người biết, em cái gì cũng không có, không có tiền, không có ăn, không tin nhìn xem, gà trong tay em cũng là gà bị hư! Nếu có ăn, em sẽ lấy cái này sao?"
Cậu bé nhỏ mặt đầy e sợ bị người khác cướp bóc.
Lục Hành Trì nhìn cậu bé một cái, bỗng nhiên nhàn nhạt mà toát ra một câu, "Em cũng không phải cái gì cũng không có. Chiếc xe nhỏ của em cũng không tệ lắm."
Mặt cậu bé trắng bệch.
Bối Noãn có điểm vô ngữ: Lục đại Boss, anh ăn no căng không có việc gì làm hù dọa con nít làm gì?
Bối Noãn từ phía sau chui ra, đẩy anh ra phía sau.
"Em nhỏ, đừng để ý đến anh ấy, chúng ta không muốn xe của em đâu, chúng ta có xe, lớn hơn xe em rất nhiều. Chúng ta là trên đường nhìn thấy em cho nên vào xem là chuyện như thế nào."
Khuôn mặt Bối Noãn thuần khiết tốt đẹp, thanh âm ngọt thanh ôn nhu, hoàn toàn không có tí tẹo nào liên quan đến hai chữ "người xấu."
Ngay cả người trưởng thành cũng sẽ không tự chủ được mà thả lỏng cảnh giác với cô, huống chi một cậu bé còn chưa quá hiểu chuyện như thế này.
Biểu tình cậu bé rõ ràng hòa hoãn đi rất nhiều.
Đỗ Nhược lại phát hiện cơ hội, tận dụng mọi thứ mà khen Bối Noãn: "Bối Noãn, cô thực sự có rất nhiều tình yêu, thật ôn nhu!"
Bối Noãn: "......"
Bối Noãn chậm rãi tiến gần đến chỗ cậu bé, giống như đang đến gần con thú nhỏ đầy cảnh giác.
"Thịt gà trong tay em đã hư rồi, không thể ăn. Em muốn ăn đồ sao? Chỗ chị có."
Bối Noãn đào đào trong không gian, lấy ra một bánh kem cuốn còn gói trong bao.
Gói kỹ càng trong bao nilon trong suốt là cái bánh kem cuốn mềm mại, kem cuốn bơ trắng cùng với mức phúc bồn tử đỏ thẫm.
Bối Noãn đẩy bánh kem trượt trên sàn nhà tới chỗ cậu.
Tại thời điểm khan hiếm vật tư này, dụ hoặc như vậy, liền tính là người lớn cũng chịu không nổi.
Cậu bé bay nhanh tới khom lưng nhặt lên cái bánh kem, nhìn một chút, ôm chặt vào trong ngực, sau một lát nhịn không được lại cúi đầu nhìn lần nữa.
"Em không ăn sao? Đói bụng thì ăn đi." Bối Noãn nói.
"Em sợ các người...... Hạ độc." Cậu bé do dự trả lời.
Bối Noãn vô ngữ, "Hạ độc độc chết em có chỗ tốt gì? Đừng nghe cái anh kia nói bậy, chúng ta không muốn cướp xe của em đâu."
Lục Hành Trì ở phía sau Bối Noãn bỗng nhiên mở miệng, "Cậu ta đang nói dối. Cậu ta định đem bánh kem về cho người khác ăn."
Bối Noãn vẫn luôn biết Lục Hành Trì có thể nhìn thấu tâm tư người khác, nhưng anh không phải một người thích khoe ra, đa số thời điểm, anh chỉ là nhìn thấu nhưng không nói toạc, nhiều nhất cười một cái.
Hôm nay hẳn là tâm tình không tốt, thái độ khác thường, nơi nơi chọc người.
Sắc mặt cậu bé càng tái nhợt, sợ hãi nhìn Lục Hành Trì.
Bối Noãn lập tức lại lấy ra thêm một cái bánh kem cuốn, "Có mấy người ăn? Chị còn có."
Cậu bé lần này đáp thật sự mau: "Ba em, chú hai chú ba còn có anh em, có thật nhiều người."
"Lại là nói dối." Thanh âm Lục Hành Trì từ phía sau truyền đến, "Nhà cậu ta đã không còn ai phái nam có thể bảo hộ cậu ta ......"
Lục Hành Trì dừng một chút, giống như quan sát biểu tình nhanh chóng biến hóa của cậu bé, sửa miệng nói: "A, còn có. Nhưng là đã xảy ra chuyện gì. Là chuyện gì? Bị thương? Sinh bệnh?"
Lục Hành Trì giống như sẽ có thuật đọc tâm, cậu bé như muốn khóc.
Bối Noãn vô ngữ xoay người, hạ thấp giọng, nói: "Lục Hành Trì, anh đang làm gì? Khoe ra anh rất lợi hại sao?"
Lục Hành Trì bất động thanh sắc, "Anh không lợi hại sao?"
Anh hôm nay ấu trĩ đến muốn mệnh, Bối Noãn nhịn không được, "Anh lợi hại như vậy, biết cậu ta tên gì sao?"
Lục Hành Trì không nói.
Bối Noãn bình tĩnh nói, "Em nói cho anh biết, cậu ta tên Phương Thần."
Bỗng nhiên bị người nói ra tên mình, cậu bé lần này hoàn toàn quá sức kinh hách, bánh kem trong lòng ngực muốn rớt xuống.
Đỗ Nhược thật nhanh tri kỷ mà tặng cho Bối Noãn một câu khen thưởng, "Không thể nào Bối Noãn? Cô thế mà ngay cả tên cũng có thể đoán trúng? Sao cô lại thông minh như vậy?"
Phương Thần trong chốc lát đã khôi phục trấn định, nghĩ thông suốt, "Em biết, chị ấy thấy chữ ghép trên bảng số xe của em."
Chiếc xe thiết giáp của cậu có một biển số xe nhỏ, hàng trên là một loạt con số, thoạt nhìn như là sinh nhật, phía dưới mấy con số có sơn một hàng chữ cái nho nhỏ —— "FANGCHEN" (Phương Thần).
Nếu không phải Bối Noãn đã thấy tên Phương Thần này ở thanh nhiệm vụ, cô sẽ không chú ý đến nơi đó có một hàng chữ cái.
Lục Hành Trì bị Bối Noãn đả kích một chút, cuối cùng không nhiều lời nữa.
Bối Noãn hạ trận làm Lục Hành Trì bị bại lui ra phía sau, sau đó cô nói: "Cái người thích khen ngợi kia Đỗ Nhược ca ca, lại đây."
Bối Noãn thêm Đỗ Nhược thêm bánh kem là vô địch.
Dưới ba thế công lớn như vậy, tiểu Phương Thần rốt cuộc mềm đi.
Đứa nhỏ này nhà ở gần đó, khi thây ma bùng nổ thì cả cha mẹ đều không ở nhà, sau đó cũng không về, bà nội ở nhà cũng xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ còn một người anh trai.
Trước kia đều là anh trai ra ngoài tìm vật tư.
Hai ngày nay anh sinh bệnh, Phương Thần cậu đành phải đi tìm.
Phương pháp tìm vật tư chính là dùng chiếc xe thiết giáp nhỏ này.
Chiếc xe này vốn là quà sinh nhật lúc Phương Thần còn nhỏ, ba cậu dùng lá sắt tạo thành.
Sau khi thây ma bùng nổ, ba cậu mãi không về, anh cậu liền dùng mấy miếng sắt còn dư trong nhà cải tạo lại xe.
Phía trên che lại một cái nắp, phía dưới cũng dùng lá sắt vây quanh một vòng, bảo vệ bánh xe, biến thành một thành lũy di động nhỏ có thể dùng để tị nạn khẩn cấp.
Tay nghề anh cậu tuy rằng làm còn thô ráp, nhưng rất thực dụng.
Phải che ở chỗ bánh xe là bởi vì xe này không có