Mấy tuần nay nghe tình hình bị report, nhiều bạn bị mất truyện mất nick nên mình tạm dừng đăng truyện 1 hồi. Hôm nay mới quay trở lại đây nhé.
---
Chuyện gì có thể làm cậu bé ấp a ấp úng như vậy?
Phương Thần mãn nhãn đều là cầu xin, lại hơi xấu hổ, nói ra, "Anh chị...... Có thể giúp chúng em đi tới chỗ ba mẹ làm việc nhìn xem không? Em rất muốn...... tìm ba mẹ."
Phương Diệp ngắt lời Phương Thần, "Phải đi qua cả nửa thành phố, xa như vậy, nơi nơi đều là thây ma, quá nguy hiểm, em đừng làm phiền tới người khác."
Phương Thần chỉ chỉ Lục Hành Trì, "Anh, anh không biết đâu, anh này có bao nhiêu lợi hại, anh ấy khẳng định có thể làm được."
Đừng nói đi ngang qua nửa thành phố, đi ngang qua toàn bộ đại lục cũng không thành vấn đề.
Bối Noãn nghĩ thầm, xem như là cô hỗ trợ thực hiện nguyện vọng của Phương Thần sao?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Lục Hành Trì cúi sát mặt xuống thật gần mặt cô, "Là em muốn giúp bọn họ, vậy em cầu anh đi."
Bối Noãn có điểm vô ngữ.
"Anh muốn em cầu anh như thế nào?"
Bối Noãn cho rằng Lục Hành Trì sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn cái gì "vị dâu tây" linh tinh, không nghĩ tới Lục Hành Trì chỉ mỉm cười một chút, "Nói câu dễ nghe."
Cái này cũng quá dễ dàng.
Đừng nói nói một câu dễ nghe, liền tính diễn ra một vở kịch hoàn chỉnh cũng không có vấn đề.
Bối Noãn lập tức thay đổi biểu tình, đôi mắt sáng long lanh, cầm lấy cánh tay anh lay lay.
"Vị ca ca đặc biệt soái, đặc biệt lợi hại, tâm địa đặc biệt lương thiện này, anh giúp chúng em được không?"
Giọng nói cô mềm mại đến đáng sợ, làm cả đám người muốn nổi da gà.
Giang Phỉ hạ mắt xuống, Đường Đường quay đầu nghẹn cười, Đỗ Nhược nghếch mặt, thật xem thường.
Lục Hành Trì lại rất ăn cái bộ này, khóe miệng anh cười thật tươi, gật đầu, "Được."
Mấy người thương lượng với nhau, không cần đi nhiều người như vậy, Lục Hành Trì sẽ mang Phương Thần đi đến chỗ làm việc của ba mẹ cậu là được, những người khác tạm thời lưu lại nơi đây chờ.
Lục Hành Trì lại nhất định phải mang theo Bối Noãn.
Thỏ mẹ lần trước làm thỏ con lưu lạc một lần, hiện giờ sẽ tận khả năng để cô vẫn luôn ở trong tầm mắt của mình.
Kết quả cuối cùng, chính là Lục Hành Trì và Bối Noãn hai người mang theo Phương Thần cùng nhau xuất phát.
Đi xuống lầu, theo đường cũ bò tường trở lại đường cái, Bối Noãn lợi dụng lúc Phương Thần đưa lưng về phía họ khi trèo tường xuống, cô móc xe việt dã ra đặt ở ven đường.
Lục Hành Trì mở cửa xe, Phương Thần còn buồn bực: "Vừa rồi nơi này có chiếc xe này sao? Sao em nhớ ven đường là trống không?"
Bối Noãn bình tĩnh đáp: "Đương nhiên là có nha, xe bọn chị vẫn luôn ngừng ở nơi này, em không nhìn thấy à? Đúng không Lục Hành Trì?"
Lục Hành Trì phát động xe, ừ một tiếng.
Làm cho bạn nhỏ Phương Thần thật hoài nghi chính mình bị mù.
Chỗ mẹ Phương Thần làm là một văn phòng bán vé máy bay, lầu một ở một tòa office building.
Nhìn từ xa, Bối Noãn liền biết tình huống không quá lạc quan.
Building nhìn thật thảm, toàn bộ lầu một nhìn giống như bị đốt cháy, đen như mực.
Khuôn mặt Phương Thần tái nhợt.
"Chúng ta đi xuống nhìn xem." Lục Hành Trì mở cửa xe, "Nếu em nhìn thấy mẹ trong đám người đó thì nói ngay cho anh biết."
Anh nói "đám người", hẳn là chỉ đến đám thây ma vừa nghe động tĩnh bên này mà hướng lại đây.
Phương Thần mặt càng trắng.
Phòng bán vé, từ mặt đất đến trần nhà đều là đen thui, chỉ còn vài món đồ bị cháy đến không còn hình dạng gì, không có thây ma, cũng không có người.
Phương Thần ngược lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không có tin tức, chưa chắc không phải tin tức tốt.
Ba Phương Thần làm việc ở một ngân hàng, phải lái xe xuyên qua cả nửa thành phố.
Lục Hành Trì lái xe chạy như bay trên đường, lưu loát, dứt khoát lái văng một đợt rồi lại một đợt thây ma.
Ngân hàng nằm ở một đường phố nhỏ, Lục Hành Trì ngừng xe lại, dọn dẹp thây ma xong mới để Bối Noãn và Phương Thần xuống xe.
Lúc bùng nổ thây ma là giờ làm việc, có lẽ là có người kịp thời khóa cửa ngân hàng, bên trong lại có người cảm nhiễm, kết quả đóng lại một phòng đầy "người".
"Bên trong có ba em không?" Lục Hành Trì hỏi Phương Thần.
Phương Thần muốn khóc, nhưng vẫn dũng cảm ghé mắt qua cửa kính nhìn xung quanh.
"Không có!" Cậu nghiêm túc mà nhìn một lần lại một lần rồi mới kết luận, trong mắt lóe ra chút hy vọng, "Có thể ở phòng trong hay không?"
"Ngay cả ở phòng trong, cũng có thể đã biến dị." Lục Hành Trì nhắc nhở.
Lục Hành Trì mở cửa, dọn dẹp, đi đến cửa sắt phòng bên, để tay lên then cửa.
Cửa lập tức mở ra.
Phương Thần khiếp sợ đến nói không nên lời, nửa ngày mới mở miệng: "Ba em nói cánh cửa này đặc biệt rắn chắc, cho nổ cũng chưa chắc mở được."
Bối Noãn đáp: "Ừ, anh này là chuyên nghiệp mở khóa, đặc biệt thích hợp cướp ngân hàng."
Trong cửa là quầy, lại đi vào còn có cửa.
Lục Hành Trì cầm nỏ đi ở phía trước, để Bối Noãn và Phương Thần đi theo phía sau, từng chút từng chút đi vào bên trong tìm.
Xui xẻo bị Lục Hành Trì nói trúng, bên trong thật sự có thây ma, lại còn có không ít.
Lục Hành Trì đi trước dẹp nhanh thây ma, lục soát qua đám phòng làm việc, tìm được một phòng bị khóa.
Mở cửa, bên trong có mấy bàn làm việc, trên mặt đất nằm vài người, tất cả không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ tất cả đều là nhân viên ngân hàng.
"Ba!"
Phương Thần kêu một tiếng, nhào lên trước, bị Bối Noãn giữ chặt lại.
Lục Hành Trì đi qua cẩn thận kiểm tra một lần, lúc này mới ra hiệu bảo bọn họ lại gần, "Không thành vấn đề, không phải thây ma, là người."
Phương Thần trực tiếp bổ nhào lên người một người trung niên, gào khóc, "Ba em đã bị chết sao?"
Lục Hành Trì xem xét mạch đập, bình tĩnh nói: "Còn chưa chết, nhưng nếu em tiếp tục lại đè nặng như vậy, ông ấy thật sẽ chết."
Phương Thần sợ tới mức nhanh tay buông ba mình ra, thành thật ngồi xổm bên cạnh, duỗi cổ ra nhìn.
Người trung niên không động đậy gì, nhưng còn mạch đập yếu ớt và hô hấp mỏng manh.
Lục Hành Trì nhìn thoáng chung quanh, kết luận, "Bọn họ bị nhốt ở chỗ này, không có đồ ăn, cũng không có nước."
Trong phòng những thứ có thể ăn uống đều đã biến mất.
Ly cũng không có gì, bao túi đồ ăn vặt la liệt trên mặt đất, bên trong không dính một chút gì, bình trà mở nắp, bên trong cũng cạn.
Ngay cả chậu hoa nhỏ trên bàn cũng chỉ còn cái chậu trụi lủi, không biết nguyên bản là hoa gì.
Bên ngoài đều là thây ma, bọn họ bị nhốt ở trong phòng, ra không được.
Không biết bọn họ đạn tận lương tuyệt bao lâu, nếu đám người Bối Noãn tới chậm một chút nữa, có lẽ đã không còn kịp.
Đỗ Nhược không có ở đó, Bối Noãn cũng không biết nên xử lý như thế nào, cô lấy ra một bình nước, nâng ba Phương Thần dậy, chỉ dám cho ông uống một chút.
Người đàn ông hơi động động một chút, vẫn không mở mắt.
Phương Thần nắm chặt quần áo, cả người đều run nhưng vẫn nín thở ngồi xổm bên cạnh, e sợ nếu có làm sai chuyện gì thì có thể hại tới ba mình.
Khi bọn họ đang cho ông uống nước, Lục Hành Trì kiểm tra lại những người khác một lần nữa, phát hiện được thêm một người sống.
Là một người trẻ tuổi, cũng căng được đến lúc này, Lục Hành Trì lấy một chai nước từ chỗ Bối Noãn, cũng cho anh ta uống một chút.
Tình trạng người trẻ tuổi tốt hơn rất nhiều, chỉ uống chút nước là sặc khụ hai tiếng, mở mắt.
Lục Hành Trì chuyển hai người còn sống lên xe, lái trở về nhà Phương Thần.
Phương Diệp nhìn thấy bọn họ thật sự đem ba mình trở lại, cậu nhảy vèo lên, quên cả mình còn đang sốt, ba chân bốn cẳng giúp Lục Hành Trì để người lên trên giường.
Có Đỗ Nhược tiếp nhận, Bối Noãn không cần lại nhọc lòng, mở ra Thanh Nhiệm Vụ nhìn thoáng qua một cái.
Phương Thần (2/3).
Lại thực hiện một nguyện vọng nữa.
Bối Noãn nghĩ thầm, tuy rằng là Lục Hành Trì hỗ trợ, nhưng là do Lục Hành Trì cố tình muốn Bối Noãn chính miệng cầu, thế mà thật sự được tính trên người Bối Noãn.
Bọn họ một đám người vây quanh, vội tới vội đi, Bối Noãn không làm gì được, cô đi ra ngoài thông khí.
Phòng khách có một ban công nhỏ được che chắn, là chỗ phơi quần áo.
Bối Noãn đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xuất thần.
Ngoài cửa sổ là cảnh tượng thời mạt thế, dưới ánh mặt trời toàn bộ chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
"Ba cậu ta đã tỉnh." Lục Hành Trì đến gần, đứng ở phía sau Bối Noãn.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Bối Noãn, "Làm sao vậy?"
Bối Noãn nhỏ giọng nói: "Lục Hành Trì, em thật sự cảm thấy em không phải là người tốt."
Lục Hành Trì nghiêm túc nhìn mặt cô, "Sao em lại nói vậy?"
"Nếu em là ba mẹ bọn họ, khi thây ma bùng nổ, ở nhà còn hai đứa con nhỏ không biết chết sống, nói không chừng còn đang chịu đói chờ em trở về, em liều mạng cũng sẽ muốn nghĩ cách sống sót."
Bối Noãn ngừng vài giây, mới nói tiếp: "Theo ý em, gian phòng kia, nước thì xác thật không có, nhưng mà... kỳ thật vẫn còn đồ có thể ăn."
Cô ngửa đầu lên nhìn anh, biểu tình rối rắm.
Lục Hành Trì nghe hiểu cô đang nói gì, trong phòng kia còn có hai người đã chết.
Lục Hành Trì ôn nhu nói: "Không cần tưởng nhiều như vậy, nước còn quan trọng hơn so với đồ ăn, không có nước, ăn cái gì cũng vô dụng."
"Nhưng mà em nhịn không được mà nghĩ, nếu trong phòng có nước, chỉ thiếu đồ ăn, nếu là em, em có thể làm ra tới cái gì."
Lục Hành Trì có điểm đau lòng, duỗi tay ôm lấy cô.
Khó được chính là, Bối Noãn cư nhiên không trốn, cô an phận ngoan ngoãn ghé vào trước ngực anh.
Lục Hành Trì vuốt vuốt tóc cô, nói: "Em có biết vì sao khi có nạn đói, ngay cả nơi nơi đều là người chết, cũng sẽ nghiêm trị người ăn người sao?"
Lục Hành Trì thanh âm khách quan, lại rất ôn nhu.
"Bởi vì đó là một điểm mấu chốt. Một khi đánh vỡ điểm mấu chốt này, chuyện phát sinh sau đó sẽ thật đáng sợ."
"Nếu người chết có thể ăn, người hơi thở thoi thóp sắp chết có thể ăn sao? Không có hơi thở thoi thóp, nhưng là vừa thấy là biết không có khả năng sinh tồn có thể ăn sao?"
"Người làm chuyện xấu đáng chết có thể ăn sao? Sau đó càng tiến thêm một bước, không có bất kỳ lý do gì, người đơn thuần đánh không lại mình có thể ăn sao?"
"Đối với một người coi trọng thực tế, điểm mấu chốt không ăn thịt người nhìn qua không tuyệt đối như vậy, nhưng sở dĩ người muốn định ra một điểm mấu chốt là bởi vì khi có nó thì phải tử thủ, nếu không một bước đi sai thì mình sẽ bị rơi xuống vực sâu."
Anh nói một hồi, Bối Noãn buồn bã tổng kết: "Cho nên em chính là người xấu, đúng không?"
"Em không phải."
Giọng Lục Hành Trì từ đỉnh đầu cô vọng xuống.
"Không cần lại miên man suy nghĩ. Có anh ở đây."
Lục Hành Trì cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí kiên định nghiêm túc.
"Có anh ở đây tuyệt đối sẽ không để em lâm vào vấn đề rối rắm này."
Bối Noãn ngửa đầu nhìn anh, trong lòng vô cùng cảm động.
Lục Hành Trì hơi chựng lại một chút, tiếp theo nghiêm túc hỏi: "Có phải cảm thấy anh thật tốt, phải không? Có nghĩ đến chuyện làm bạn gái anh?"
Bối Noãn: "......"
Ba Phương Thần và người trẻ tuổi kia đều không có trở ngại gì, chỉ là suy yếu mà thôi.
Người trẻ tuổi tên Tiểu Quý, là đồng nghiệp của ba Phương Thần, khôi phục nhanh hơn ba Phương Thần một chút.
Giang Phỉ hầm cho họ chút cháo loãng, lại xào vài món thức ăn.
Đỗ Nhược dọn bàn ăn đến, để ở mép giường phòng ngủ, mọi người vây xung quanh cùng ăn cơm với người nằm trên giường.
Bối Noãn đã thật lâu không làm như vậy, ngồi ở một nơi giống như gia đình, quây quần quanh bàn ăn cơm.
Từ khi còn nhỏ đều chỉ ăn cùng với ba cô hai người, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, kể cho ba cô nghe những chuyện linh tinh ở trường học.
Sau đó không còn ba, chỉ có Bối Noãn một người.
Mỗi lần ăn cơm, đều là đem đồ ăn để đến trước máy tính, đối diện