Tiểu Quý cũng đã lên xe, hiện tại khẳng định không thể nói không đi Nghiêu trấn.
Cậu ta vội vã về nhà là bởi vì cha mẹ còn ở nhà, khi mạt thế đột nhiên bùng nổ, cha mẹ lớn tuổi đơn độc ở nhà, cậu ta không yên tâm, Bối Noãn thật hiểu.
Bối Noãn trầm mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm quốc lộ trải dài phía trước mặt, tính toán.
Không có gì ghê gớm.
Trong sách Bối Noãn bị thương, cũng không có nghĩa cô Bối Noãn cũng sẽ bị thương.
Không nhất định sẽ trùng hợp như vậy, vừa lên núi là bị đụng phải một đám người xích mích làm Bối Noãn bị thương, ngay cả thật sự đụng phải, nếu cẩn thận ứng phó cũng chưa chắc sẽ có việc.
Tiểu Quý chỉ đường cho Lục Hành Trì, xe việt dã rẽ phải rẽ trái trên đường núi, hướng về phía núi lớn trùng trùng điệp điệp.
Ven đường rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có địa phương có ruộng bậc thang, mỗi chỗ cách nhau rất xa mới có thể nhìn đến một thôn xóm.
Địa phương như vậy, ít người nên thây ma cũng ít đi, xe chạy thật sự thông thuận.
Đến giữa trưa rốt cuộc đã nhìn thấy từ phía xa, chênh vênh trên một ngọn núi cao cao, thấp thoáng giữa tầng tầng cây xanh là không ít phòng ốc nhà cửa.
Đã tới Nghiêu trấn.
Nghiêu trấn là một trấn cổ ngàn năm, trấn cổ này không giống bình thường, nó được xây dựng trên núi.
Năm đó nơi này có một phiên vương tạo phản, khi đánh không lại thì lui về phía sau, cuối cùng ở trên núi kiến tạo một trại nhỏ mà tự lập làm vương.
Cho nên nói là vương, chính xác nên nói là sơn đại vương.
Địa thế Nghiêu trấn ỷ vào hướng núi, sau lưng là vách đá, đi lên núi duy nhất chỉ có một đường, dễ thủ khó công, xác thật là một vị trí thiên nhiên đóng quân dựng trại thật tốt.
Trên núi tự cung tự cấp, phiên vương hạnh phúc mà giữ vững khối đất phong thủy thật tốt này cho đến khi chết già cũng không xảy ra chuyện gì.
Nghiêu trấn cái gì cũng tốt, chỉ là giao thông lên xuống núi quá không thuận tiện.
Mấy năm nay, không ít người ở Nghiêu trấn dời nhà xuống dưới chân núi ở, trấn cổ trên núi chỉ để lại mấy tòa nhà cũ không người.
Cho đến gần đây, có người đột nhiên phát hiện ra Nghiêu trấn.
Trấn cổ rách nát lại có tư thái tự nhiên nguyên thủy, hấp dẫn một đám du khách chuyên môn thích loại nguyên nước nguyên vị địa phương như thế này.
Thị trấn trên núi từ đó mới tính là được khởi tử hồi sinh, mở cửa hàng mở khách sạn, trở nên có chút náo nhiệt.
Nhưng thật ra dưới chân núi, quốc lộ thông thoáng, dẫn ra nhiều đường nhỏ, dọc theo đồng ruộng tỏa ra bốn phương thông suốt, người trấn Nghiêu xây dựng từng cụm nhà cửa thật chỉnh tề.
"Nhà cậu ở đâu?" Bối Noãn hỏi Tiểu Quý.
Tiểu Quý chỉ chỉ hướng đường nhỏ gần đó.
Bối Noãn nhẹ nhàng thở ra.
Trong sách Bối Noãn là bị thương ở trấn cổ trên núi, cho nên chỉ cần không lên núi, chắc hẳn là an toàn.
Đưa Tiểu Quý về nhà bình an, nguyện vọng cuối cùng của Phương Thần được thực hiện, chuyện này xem như hoàn tất, sau đó nhanh nhanh lên xe chạy lấy người, vậy thì chuyện gì cũng không có.
Xe càng ngày càng gần, Tiểu Quý rõ ràng càng khẩn trương.
Trên đường có vài "người" đi lại chậm rãi, động tác dại ra, chậm chạp.
Nơi này một đường đến đây, núi cao sông dài, vậy mà vẫn có thây ma.
Lục Hành Trì dừng xe lại bên đường, mang Tiểu Quý đi về hướng nhà cậu ta.
Nhà cậu ta ở một đường nhỏ bên cạnh sườn núi, tường trắng ngói đỏ, thu dọn thật sạch sẽ chỉnh tề, Tiểu Quý một hơi vọt về phía cửa.
Cửa cư nhiên lại bị khóa.
Lục Hành Trì nhẹ nhàng kéo kéo đã mở cửa ra được, Tiểu Quý không rảnh kỳ quái vì sao Lục Hành Trì có thể dễ dàng mở khóa như vậy, vọt nhanh vào trong tìm khắp nơi cũng không tìm được ai trong nhà.
"Ba? Mẹ?" Tiểu Quý có điểm sốt ruột.
"Cửa chính khóa, trong phòng thật chỉnh tề không có ai động qua, mặt bàn cũng sạch sẽ gọn gàng, không có đồ vật ném loạn."
Lục Hành Trì bình tĩnh phân tích.
"Cũng nhìn xem đồ ăn và đồ đáng giá còn ở đây không? Nếu không có hẳn là họ đi chỗ khác, hơn nữa khi đi cũng không vội vàng."
Tiểu Quý lúc này mới trấn tĩnh lại, tìm kiếm khắp nơi.
"Mì gạo không có, nhiều đồ vật cũng không, ổ gà cũng không có. Không có nơi khác, bọn họ khẳng định là lên núi, trên núi có nhà cũ của chúng tôi..."
Cậu vừa nói được một nửa, Lục Hành Trì bỗng nhiên lướt qua, lắc mình ra cửa.
Khi Tiểu Quý cũng theo tới ra đến sân, thấy được Lục Hành Trì vẻ mặt lạnh nhạt, cầm nỏ đứng đối diện với cửa lớn.
Trong sân, Giang Phỉ đang che trước ba người Bối Noãn cùng Đỗ Nhược và Đường Đường, trong tay áo mơ hồ cầm chủy thủ.
Ngoài cổng lớn đồng dạng đứng một đám người xách theo đoản đao.
Đối phương có bốn năm người, đều là đàn ông, vẻ mặt cảnh giác.
Bọn họ hỏi trước: "Các người là ai?"
Bọn họ nhìn có vẻ là dân bản xứ, Tiểu Quý nhanh nhanh bước lên một bước.
"Tôi là con trai nhà này, ba tôi là Quý Phong, chúng tôi mới từ nơi khác trở về, mấy vị này đều là bạn của tôi."
Đối phương nghe cậu ta nói như vậy, tuy rằng giống như không quen biết ba cậu nhưng vẫn thả lỏng một chút, "Nơi này phần lớn đều đã lên núi, ba mẹ cậu có lẽ cũng thế."
Tiểu Quý trong mắt toát ra hy vọng, "Thật đều lên núi? Vậy tôi cũng đi lên."
Người đàn ông quét mắt nhìn Tiểu Quý từ trên xuống dưới một lần, "Hiện tại trên núi có bảo vệ, lên núi đều phải giao phí mở cửa."
Tiểu Quý là Lục Hành Trì cứu ra từ ngân hàng, trên người cái gì cũng không có, cậu có điểm sốt ruột.
"Tổ trạch nhà tôi ở trên núi cũng phải giao phí mở cửa hay sao?"
Người đàn ông cũng không nhả ra, "Hiện tại đặc thù, ai đi lên cũng phải giao." Ngẫm lại lại nói, "Thôi cũng được, cậu tính ra là người địa phương, tính ít cho cậu đi một chút."
Tính nhiều hay ít, Tiểu Quý cũng không có.
Chuyện này đối với Tiểu Quý là vấn đề lớn, đối với Bối Noãn thì không là cái gì.
Đỗ Nhược giành trước hỏi: "Cậu ta muốn lên núi. Phí mở cửa là muốn thu cái gì? Đồ ăn sao? Bột mì? Gạo?"
Người đàn ông lắc đầu, "Ăn trên núi không thiếu, chỉ cần đồ vật đáng giá."
Nghe thật thần kỳ.
Đã tới lúc này cư nhiên lại có người không cần đồ ăn mà chỉ cần đồ vật đáng giá.
Bối Noãn lại biết vì cái gì.
Trong sách viết thật rõ ràng, Nghiêu trấn nơi này từ cổ chí kim đều có thói quen, gặp được thiên nhân tai họa liền sẽ trốn vào trong trấn, đóng chặt cửa, xem như xong việc.
Năm đó gặp được chiến loạn là như thế này, hiện tại gặp thây ma, hành xử cũng giống nhau.
Thói quen từ tổ tông truyền xuống, từng nhà đều trữ lương thực, cho nên khi tin tức thây ma bùng nổ truyền tới, không ít người liền mang lương thực, mang đồ vật đi thẳng lên núi.
Bối Noãn tò mò cố vấn: "Vậy các người muốn tiền mặt sao?"
Người đàn ông gật đầu đáp: "Được, tiền mặt trang sức, tất cả đều được."
Thế nhưng còn thu tiền mặt.
Người đàn ông kia đánh giá Bối Noãn, "Chúng tôi và người bảo vệ rất quen thuộc, các người giao trực tiếp cho tôi là được, tôi giảm giá cho các người."
Bối Noãn vội vàng nói: "Chúng tôi không cần, chỉ có cậu ta một người......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Lục Hành Trì chặn đi, "Chúng tôi sáu người lên núi tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Bối Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Lục đại Boss muốn lên núi làm gì? Khó được đi ngang qua Nghiêu thành, cảm thấy phong cảnh hợp lòng người tâm tình vui sướng, tính toán thuận tiện lên núi tới cái trấn cổ du lịch một ngày?
Ở trong truyện gốc, Lục Hành Trì đi đến Nghiêu trấn là có nguyên nhân.
Lúc ấy là bởi vì trên đường bị đất đá trôi bao phủ quốc lộ, đoàn người đang muốn bỏ xe đi bộ lại vừa vặn gặp phải đàn thây ma ở vùng phụ cận.
Trong sách Lục Hành Trì không có dị năng, cùng Giang Phỉ hai người che chở mọi người vừa đánh vừa lui, chiến đấu khá gian khổ.
Tuy rằng không xảy ra chuyện gì, đồ ăn mang trên người lại đã lưu toàn bộ trên xe, hoàn toàn không đủ dùng.
Nghiêu trấn là nơi gần nhất có vật tư, mấy người đành phải tới đó, vì tìm đồ ăn mới đi vào cổ trấn.
Lần này lái xe đến đây, khác với trong sách, đi một con đường khác, không gặp đất đá trôi, cũng không có đàn thây ma, có Bối Noãn ở đây đương nhiên càng không có cái gì khan hiếm vật tư.
Nhưng Lục Hành Trì vô duyên vô cớ cũng muốn lên núi.
Đại khái là nghĩ đã làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Tiểu Quý về tận nhà.
Bối Noãn điều ra thanh nhiệm vụ, liếc mắt một cái, sau tên Phương Thần vẫn là (2/3).
Đã tới nhà Tiểu Quý, nhiệm vụ vẫn không hoàn thành, xem ra cần phải đưa Tiểu Quý tới nơi cậu ta tâm tâm niệm niệm mới tính là chân chính hoàn thành Phương Thần tâm nguyện.
Đếm ngược còn thừa một giờ, xem ra Nghiêu trấn cổ thành là nhất định phải đi rồi.
Bối Noãn đang miên man suy nghĩ, nghe được người đàn ông kia nói: "Các người có sáu người sao, vậy ít nhất phải 6000 đồng."
Đừng nói 6000, sáu vạn cũng không thành vấn đề.
Lục Hành Trì đưa Bối Noãn một ánh mắt, Bối Noãn lập tức đem ba lô trên người xuống.
Làm bộ làm tịch đưa tay vào trong, kỳ thật là mở rương tiền trong không gian, lấy ra tới một xấp tiền.
Nhìn đến một xấp tiền giấy mới tinh, đám người kia mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào tay Bối Noãn.
"Các vị đại ca, trên người chúng tôi chỉ có tổng cộng 5000 này thôi." Bối Noãn nắm chặt tiền, vẻ mặt luyến tiếc.
"Chỉ có 5000?" Người đàn ông hỏi.
"Không tin anh xem đi, không còn gì." Bối Noãn mở ba lô trống rỗng cho anh ta xem.
Sau đó thật cẩn thận hỏi: "Có thể giảm bớt cho chúng tôi một ít không?"
Giàu không lộ ra, cò kè mặc cả, tóm lại sẽ không sai.
Người đàn ông kia nuốt nước miếng, hỏi: "Tổng cộng ở đây là bao nhiêu?"
Bối Noãn ngồi xổm xuống, nghiêm túc mà đếm một hồi, nửa ngày sau mới đếm xong, "Tổng cộng 5200."
Người đàn ông thương lượng với đồng bạn một chút, "Thôi được rồi, chúng tôi tính cho chẵn, 200 kia cho cô giữ lại."
"Thêm 100 đi, để lại cho chúng tôi 300? Được không?" Bối Noãn bám riết không tha.
Cô đột nhiên diễn xuất tăng lên, khuôn mặt nhỏ thật đáng thương, giống như 300 đồng kia chính là mệnh mình.
Lục Hành Trì và Giang Phỉ đều mặt vô biểu tình bình tĩnh mà xem Bối Noãn diễn kịch, Đỗ Nhược lại chịu không nổi muốn cười, quay đầu nhìn bức tường làm bộ ho khan.
Chỉ có Đường Đường mạnh mẽ nhất, giống như đột nhiên có hứng thú muốn đua diễn với Bối Noãn.
Cậu thành khẩn nói: "Đúng rồi đúng rồi, để lại cho chúng tôi 300 đi, anh xem chúng tôi nhiều người như vậy, tổng cộng có chút ấy tiền đều đưa cho các người, chúng tôi sẽ bị chết đói."
Cậu với đôi mắt thiên chân vô tà nhìn thẳng, người đàn ông thật sự không cưỡng lại được hai ánh mắt khẩn cầu này, nhả ra: "Được rồi, để cho các người 300. Đi theo tôi."
Ra sân, đi về phía trước chính là đường lên núi.
Đường núi đều là đường đá cũ kỹ, đá vừa nứt vừa dài vừa thô, đi hướng lên trên thật đem người mệt đến rút gân.
Bối Noãn hoài nghi, nơi này cao như vậy, có lẽ thây ma đều không muốn đi lên.
Bên đường còn có vài đoạn cong, nếu lơ