Bối Noãn hiện tại đã biết rõ, anh thoạt nhìn sạch sẽ như vậy là từ đâu.
Ninh Thành tuy là một thành phố nhỏ nhưng theo tình huống hiện tại đường tắc khắp nơi, chỉ có một giờ để ra khỏi thành cũng chỉ miễn cưỡng vừa đủ.
Lục đại Boss cư nhiên còn muốn tắm rửa.
Bối Noãn có điểm do dự có nên kiên quyết kéo bọn họ ra khỏi thành hay không.
Bởi vì trong truyện gốc, tiểu đội cuối cùng là không kịp ra khỏi thành trước khi thây ma đột phá phòng tuyến.
Trong sách mọi người đều không có chuẩn bị đối với mạt thế đột nhiên đến, sau khi họ chạy ra khỏi thành phố S thì ở Ninh Thành mua sắm đồ ăn và những mặt hàng nhu yếu phẩm khác.
Đặc biệt lúc ấy Lục Hành Trì vẫn lái chiếc xe của Đỗ Nhược – một chiếc xe nhỏ màu cam.
Sàn xe quá thấp, tình hình giao thông hơi phức tạp một chút là coi như xong đời, cho nên ở Ninh Thành hoặc đổi thành một chiếc xe việt dã, vì thế trì hoãn không ít thời gian, chờ đến khi muốn ra khỏi thành thì đã chậm.
Chính vì tiểu đội chưa kịp ra khỏi thành mới gặp ở trên đường một thành viên khác của đội.
Lục Hành Trì lần này trang bị đầy đủ thỏa đáng, so với trong sách hoàn toàn bất đồng, thời gian anh có rất dư dả.
Nhưng Bối Noãn không quá kỳ quái, Tiểu Tam có nói, đây là bản thí nghiệm, sai lệch thành dạng gì đều là bình thường.
Bối Noãn quyết định trước tiên nghe theo Lục Hành Trì, bình tĩnh xem biến chuyển thế nào.
Loại thời điểm binh hoang mã loạn này, đại sảnh khách sạn trống rỗng, người giữ cửa, bảo vệ đều không thấy đâu.
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp còn ở quầy tiếp tân, đang nhìn video lan truyền trên mạng cảnh thây ma tập kích người, vẻ mặt thất thần.
Thấy bọn Bối Noãn tới, cô buông di động, cười thực miễn cưỡng.
Làm người tốt, Bối Noãn hỏi: "Cô còn chưa đi sao?"
"Giám đốc nói chúng tôi mấy người trực ban không thể rút lui, để xem tình hình thế nào, chờ tổng công ty quyết định," Cô gái cười như muốn khóc, "Cũng không thể xin nghỉ, xin nghỉ thì tháng này sẽ không có tiền thưởng." . đam mỹ hài
"Tiền thưởng quan trọng hay là sinh mệnh quan trọng?" Bối Noãn hù dọa.
"Chúng tôi mới vừa từ thành phố S lại đây, thây ma giống như trong phim điện ảnh, gặp người liền cắn, ở ngoài trạm kiểm tra hình như đã có, có lẽ một lát sẽ vọt vào đây, cô còn ở đây đi làm? Biến thành thây ma cũng có thể lãnh tiền thưởng sao?"
Cô gái bị Bối Noãn thuyết phục, "Mẹ tôi vừa rồi cũng luôn gọi điện thoại kêu tôi về quê, có phòng có người, khẳng định so với trong thành phố còn tốt hơn."
Bối Noãn tán đồng, "Vậy cô còn chờ cái gì? Nhanh nhanh trở về đi."
Cô gái hỏi: "Các người tại sao không đi?"
Bối Noãn trịnh trọng đáp: "Chúng tôi muốn tận dùng thời gian cuối cùng trước khi mạt thế đến mà hưởng thụ cuộc sống."
Lục Hành Trì thuê phòng tổng thống ở tầng cao nhất, lý do này hẳn là hợp lý.
Cô gái nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bối Noãn, lại nhìn nhìn hai người cao lớn tuấn mỹ Lục Hành Trì và Đỗ Nhược phía sau, cân nhắc tổ hợp hai nam một nữ này, đột nhiên bừng tỉnh.
"Đúng vậy, nên tận dụng thời gian hưởng thụ cuộc sống, chúc ba người... à... vui sướng."
Cô gái ném con chuột máy tính xuống, lấy túi từ trong ngăn tủ ra, không thay ra đồng phục mà xoay người chạy đi ngay.
Không ngoài dự kiến, cùng với tiếng giày cao gót chạy đi xa, trong đầu Bối Noãn lại một trận oa ha ha ha vang lên.
Thanh giá trị thánh mẫu lại dịch lên một tí xíu.
Cũng không tính nhiều, bất quá ít còn hơn không.
Bối Noãn xem xong, quay người lại, phát hiện Lục Hành Trì và Đỗ Nhược hai mặt vô ngữ.
"Làm sao vậy?" Bối Noãn không thể hiểu được.
"Không có gì." Lục Hành Trì cùng Đỗ Nhược trăm miệng một lời đáp.
Bối Noãn suy nghĩ cẩn thận xem không đúng chỗ nào.
Nhìn theo cô gái tiếp tân vừa chạy đi, Bối Noãn rất muốn kéo cô ta trở về: Từ từ, chị gái này, cô nghĩ tới cái gì đâu? Cô hoàn toàn tưởng tượng sai rồi, nè nè!
Xem ra là không có ai dẫn bọn họ lên lầu, Lục Hành Trì tự mình cầm thẻ phòng hướng về phía thang máy.
Bối Noãn lại xem góc trên bên phải đang đếm ngược tiếng động thánh mẫu được điểm gấp đôi.
Còn hai phút cuối cùng.
Thật vất vả mới có được điểm gấp đôi, để lãng phí như vậy thật sự quá đáng tiếc.
"Các người chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại."
Bối Noãn nói xong xoay người chạy ra cửa.
Ra ngoài cửa kính xoay tròn của khách sạn, bên ngoài vẫn như cũ ngựa xe như nước, người trên đường đều đầy vẻ nghiêm túc, cảnh tượng thật vội vàng.
Bối Noãn quay đầu lại thấy Lục Hành Trì cách cửa kính đang nhìn nhìn mình, lại ngắm tới thanh giá trị thánh mẫu, cô hít thật sâu một hơi, lấy dũng khí há miệng ra.
"Thây ma tới! Mọi người chạy mau!!"
Một giọng thật to gào xong, giá trị thánh mẫu chậm rì rì dịch lên trên một chút.
Mỗi người đi qua đều dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần mà nhìn về phía Bối Noãn.
Thật vô cùng xấu hổ.
Bất quá nghĩ tới những người này một lát nữa có thể đều biến thành thây ma, căn bản sẽ không nhớ lại chuyện này nữa, Bối Noãn lập tức không cảm thấy quá xấu hổ nữa.
Vì giá trị thánh mẫu, liều mạng.
"Chạy nhanh chạy nhanh! Thây ma lập tức sẽ vào thành......"
Từ "nha" còn chưa ra tới, cánh tay đã bị người nắm lấy, Bối Noãn giống như bao tải bị xách vào trong đại sảnh khách sạn.
Lục Hành Trì kéo cô trở về, tùy tay ném cô lên sô pha.
Khoanh hai tay trước ngực, "Bối Noãn, ước định ba điều, điều thứ nhất là gì?"
"Nghe anh chỉ huy, bất luận chuyện gì cũng không được tự mình loạn quyết định." Bối Noãn hàm hồ nói.
"Cô còn nhớ rõ? Vậy cô đi ra ngoài kêu loạn lên, có hỏi qua tôi không?" Khẩu khí Lục Hành Trì không tốt chút nào.
"Tôi chẳng qua chỉ đi ra ngoài nói một câu, cũng phải hỏi anh sao?" Giọng Bối Noãn líu ríu.
"Thời điểm như thế này cô loạn kêu gọi bậy, nói không chừng sẽ bởi vì nhiễu loạn trị an tạo ra khủng hoảng mà bị bắt lại, đồ vật còn ở trên người của cô, tôi còn phải nghĩ cách cứu cô ra, có phải là thêm nhiều phiền phức hay không?"
"Lục Hành Trì, cậu đừng hung dữ như vậy, dọa đến cô ấy."
Đỗ Nhược ngồi