Bối Noãn đang ngây người, bỗng nhiên cảm thấy có người chọc chọc cánh tay cô.
Là người đàn ông kia, anh ta vẫn cứ một tiếng lại một tiếng mà hút khí, từ trong cổ họng nỗ lực mà phát ra chút thanh âm nghẹn ngào.
"Tay —— điện ——"
Mỗi một chữ đều như phát ra từ yết hầu nhỏ hẹp, thật gian nan.
Anh ta muốn mượn điện thoại cầm tay?
Bối Noãn nhanh nhanh lấy ra di động nhét vào tay anh ta.
Người đàn ông cố sức mà nhấn một dãy số, cố gắng nói với người đầu kia nhưng nói không nên lời, vất vả lắm mới ra được hai chữ, "Điện —— pin ——"
Bối Noãn nhìn kệ để hàng phía sau, đột nhiên hiểu ra anh ta muốn nói gì.
Cô nói giúp vào trong di động: "Anh ta ở chỗ kệ để pin."
Vài phút sau, một người phụ nữ hỏa tốc xông tới, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc xịt suyễn.
Người đàn ông run run rẩy rẩy hít vài cái, hô hấp dần dần bình thường trở lại, thông thuận hơn nhiều.
Tiếng cười oa ha ha ha lại vang lên bên tai, giá trị thánh mẫu lại tăng.
Người phụ nữ kéo tay Bối Noãn cảm ơn không ngừng, nguyên lai hai vợ chồng nghe được virus bùng nổ ở thành phố S nên chuẩn bị muốn ra khỏi thành, họ vội vã tới siêu thị để mua sắm, kết quả vừa mới tách ra thì anh ta lên cơn bệnh, mà di động của anh ta cũng đặt trong túi của vợ.
Người đàn ông căn bản là không cảm nhiễm virus, trách không được nhiệm vụ không hoàn thành.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, giá trị thánh mẫu vẫn là thành công mà tăng lên một ít.
Cảnh báo giải trừ, Lục Hành Trì bất động thanh sắc ra dấu hiệu tới cửa cho Bối Noãn thấy, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Bối Noãn trả tiền xong, mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới cửa đã thấy Lục Hành Trì ở trên xe, đằng sau đồ chất đầy không thấy được ghế dựa đâu, mà trên mặt đất cũng phóng đầy đồ vật.
Các loại công cụ Bối Noãn không quen biết, còn có thùng lớn chứa nước cùng bình ắc quy, không biết Lục Hành Trì mua từ đâu ra.
Đỗ Nhược còn chưa trở về.
Lục Hành Trì nhảy xuống xe, xem xét một chút đồ vật Bối Noãn mua, lấy một ít bỏ vào cốp xe, chỉ chỉ vào đám túi để đầy trên đất.
"Còn lại toàn thu vào không gian tùy thân của cô đi." Ngữ điệu nhàn nhã mà nói.
Bối Noãn: "......"
Anh ta nói "không gian tùy thân".
Lục đại Boss anh có thể đoán chuẩn được như vậy hay sao?
Lục Hành Trì quan sát biểu tình của Bối Noãn, khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ đến khó mà phát hiện.
"Tôi đã sớm biết dị năng của cô là không gian tùy thân. Ở trạm xăng dầu tôi tận mắt thấy cô từ trống rỗng biến ra trái sầu riêng đập đầu người khác. Còn có, ở trạm tiện lợi toàn bộ đồ cũng là cô thu chứ gì? Lúc tôi dừng xe, qua cửa kính vẫn thấy kệ hàng còn đầy."
Không thể chối cãi.
Bối Noãn mếu máo, khom lưng chỉa ngón tay vào bao lớn bao nhỏ trên mặt đất, từng bao từng bao một đều biến mất.
Nhìn Bối Noãn đã đem đồ ở ghế sau toàn bộ thu vào không gian, Lục Hành Trì hỏi tới không gian lớn nhỏ thế nào, sau đó tiếp: "Người sống có thể tránh bên trong sao?"
Bối Noãn có điểm tiếc nuối, "Không thể, vật còn sống đều không thể, sẽ chết."
Nếu không, khi gặp nguy hiểm trực tiếp tránh vào bên trong, chẳng phải là quá mỹ diệu hay sao?
Bối Noãn vừa có được không gian đã nghĩ ngay đến chuyện này, lúc ấy đã tra toàn bộ thông tin sử dụng không gian như thế nào.
Ở đó nói toàn bộ vật có sinh mệnh đi vào không gian sẽ tử vong, bản nhân ký chủ Bối Noãn càng không thể đi vào, một khi tiến vào coi như gian lận, trực tiếp đưa về nguyên thế giới.
Nói cách khác, trữ ai cũng không được, chỉ có thể để đồ vật.
Lục Hành Trì suy tư một chút, hỏi: "Thây ma đi vào cũng sẽ chết?"
Nếu không phải còn không quá quen thuộc, Bối Noãn hận không thể vỗ vai đại Boss ——
Tuy rằng thân cao bất đồng, nhưng ý kiến của anh hùng đều giống nhau.
Bối Noãn cũng đã sớm nghĩ tới, nếu vật còn sống thu vào lập tức sẽ chết, vậy không phải là vừa vặn dùng để giết thây ma?
Thây ma tới muốn cắn người, chỉ cần điểm một cái, thu vào không gian, thu phục!
Hoặc nhìn người xấu nào đó không vừa mắt, điểm một chút, thu vào không gian, thu phục!
Nhưng mà không được. Bản chỉ dẫn viết rành mạch, tuyệt đối không thể dùng không gian giết chết vật sống như vậy, nếu không sẽ bị hệ thống xem như gian lận.
Bối Noãn nói dối, "Không được, thu thây ma vào, không gian sẽ nổ mạnh."
Lục Hành Trì nghe xong hơi hơi gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn quét Bối Noãn áo quần lố lăng từ trên xuống dưới một lần, "Không gian của cô giấu ở đâu?"
Trong tiểu thuyết mạt thế, không gian tùy thân giống nhau đều là vòng tay ngọc bội, chín phần là từ tổ tiên truyền lại, mười phần là phải lấy máu nhận chủ.
Của Bối Noãn thì không phải.
Bối Noãn cảnh giác mà nhìn nhìn, "Anh muốn quản tôi? Tôi sẽ không nói cho anh biết."
Biết cô sợ bị người đoạt, Lục Hành Trì không truy vấn tiếp, gọi Bối Noãn đến cốp xe, mở ra hai thùng kim loại chứa công văn.
Bối Noãn lập tức nói không ra lời.
Trong thùng kim loại chất đầy tiền mặt, thùng kia là vàng thỏi xếp chỉnh tề, vàng chói đến quáng mắt người.
Đời này Bối Noãn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Tuy rằng tiền thật mau sẽ biến thành giấy vụn, nhưng ban đầu vẫn còn hữu dụng, có chút người có thói quen thích những tờ giấy rực rỡ này, sau đó mới chậm rãi tiếp thu lấy vật đổi vật.
"Thu hai thùng này vào trong không gian của cô luôn đi, chúng nặng quá, để trên xe thật quá tốn xăng." Lục Hành Trì nói.
Bối Noãn từ khiếp sợ mà hoãn thần trí lại, hỏi: "Anh đem vật tư và tiền giao cho tôi, sẽ không sợ tôi chạy mất?"
"Hoàng kim thì sao, qua một thời gian cũng không còn tác dụng gì, hơn nữa," Lục Hành Trì nhàn nhạt nói, "Một người mạo hiểm có thể bị thây ma cắn mà đi cứu một người bệnh suyễn, có lẽ cũng không làm ra chuyện cướp đồ chạy trốn."
Lục Hành Trì "bang" đóng lại thùng, dừng trong một lát rồi nói tiếp, "Tôi còn nhớ khi còn nhỏ, bà nội cũng bị suyễn thật nghiêm trọng, nếu lúc đó bà phát bệnh, tôi cũng hy vọng có người tới giúp bà."
Bối Noãn đã hiểu.
Đây là trời xui đất khiến, lấy được tính nhiệm từ đại Boss.
Mạt thế cái gì trân quý nhất, tốn vàng bạc cũng khó cầu nhất?
Không phải vật tư