"Cô không sao chứ?"
Giọng nói này...
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy có người đang gọi mình.
Mất một lúc sau, các giác quan cơ thể mới dần phản ứng trở lại.
Cô đang nằm ở một nơi thô ráp và rất lạnh, đan xen với cảm giác đau đớn và nóng rát.
Mí mắt của cô nặng trĩu, cô cố mở đôi mắt ra, phải mất mấy lần mới thành công.
Hình ảnh xung quanh mờ ảo, cô cố gắng tập trung nhìn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, nó liên tục lắc lư, lúc lớn lúc nhỏ.
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có một thứ gì đó đè lên vai của cô.
Và có ai đó đỡ cô dậy.
Lay nhẹ người cô.
truyện ngôn tình
Cảnh vật xung quanh đột nhiên xoay chuyển theo góc chín mươi độ.
Ánh đèn đường, những tòa nhà cao tầng, cùng với ánh trăng sáng.
Trời khá tối, những cơn gió đêm lạnh buốt, khiến cho cô dần trở nên tỉnh táo.
Và cô không biết tại sao mình lại ở đây?
Vì sao cô lại nằm ở đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cô?
"Cô không sao chứ?" Có lẽ người này không nhận được câu trả lời của cô.
Nên quyết định hỏi lại.
Bạch Y cảm nhận cơ thể mình không còn chút sức lực nào, nhíu mày, cố miễn cưỡng mở to đôi mắt, nhìn người đang đứng trước mặt.
Là một người đàn ông, tuổi còn khá trẻ, nhìn rất đẹp trai, đôi mắt đào hoa đang nhìn thẳng vào mắt của cô.
Ánh đèn đường phản chiếu lại, tạo thành một cái bóng mờ nhạt.
Mũi của người này vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Hmm...!Đây chính là kiểu người dù gặp một lần nhưng vẫn để lại cho người khác một ấn tượng sâu sắc.
Đây là đâu? Người đàn ông này là ai?
Bạch Y ngơ ngác, chớp mắt vài cái.
Những hình ảnh vụn vặt dần hiện rất rõ trong đầu cô.
Lúc này, đầu cô đau như búa bổ, từng mảng kí ức tràn về như nước lũ.
...
Sau một ngày tăng ca làm việc vất vả.
Bạch Y trở về nhà.
Vừa mới bước vào cửa.
Đột nhiên phía sau cô cảm thấy có một luồng nhiệt rất nóng.Trời đất xoay chuyển, bỗng nhiên mắt của cô tối sầm lại.Cơ thể của cô dường như bị rút hết sức lực, cô cố dùng tay bám lấy một đồ vật gì đó.
Nhưng với hụt, cơ thể cô nghiêng ngả, rồi ngã xuống sàn nhà.
Ký ức cuối cùng của cô, chính là cái sàn gỗ lạnh lẽo kia.
Cô thường xuyên nhìn thấy những tin tức nóng kiểu này trên weibo, được rất nhiều người chia sẻ.
Cái tình trạng vừa rồi của cô.
Dựa theo những gì cô biết, bởi vì cô làm việc quá căng thẳng, nghỉ ngơi không điều độ nên dẫn tới tình trạng xuất huyết não, dẫn tới đột quỵ.
Theo thống kê hàng năm,có rất nhiều người ở độ tuổi còn rất trẻ, vì có lối sống không khoa học nên đã có rất nhiều người gặp tình trạng kiểu này.
Vì vậy cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên
Trong giây lát, đột nhiên Bạch Y ý thức ra được một điều.
Cô đang tự mình suy ngẫm lại hoàn cảnh bây giờ của bản thân.
Phát hiện, bây giờ cô đã xuyên vào trong quyển tiểu thuyết siêu cẩu huyết, được viết theo lối hành văn cũ xích.
Cô nhớ không nhầm, quyển tiểu thuyết này bị rất nhiều người ném đá.
Đúng rồi, quyển tiểu thuyết đó có tên là "Định mệnh".
Trong quyển tiểu thuyết, có một nữ phụ trùng tên trùng họ với cô.
Dựa theo tình tiết của bộ truyện, nhân vật nữ phụ này không thể coi là nữ phụ số hai.
Nói theo cách thô thiển, thì nữ phụ đó chỉ là chất xúc tác cho chuyện tình cảm của nhân vật nam nữ chính.
Còn nói theo kiểu lịch sự, thì nhân vật nữ phụ đó chỉ là một món trang trí để tạo sức hấp dẫn cho bộ truyện.
Tác giả còn thẳng thắn trả lời bình luận của những bạn độc giả.
Cô nhớ không nhầm thì tác giả có nói, nhân vật đó chỉ là một chất xúc tác nhỏ nhoi, không đáng để tác giả quan tâm, thậm chí đến tên của nhân vật nữ phụ đó, tác giả vớ bừa một cái tên trên mạng.
Bạch Y lúc đó vô tình nhìn thấy quyển tiểu thuyết này trên Tấn Giang, nhìn thấy câu nói này của tác giả.
Cô không khống chế được sự nóng giận đang bùng phát.
Ý của tác giả là như thế nào, chả lẽ ý nghĩa tên của cô quá đơn giản, chả lẽ đi trên đường có thể vớ đầy một rổ hay sao.
Mà tác giả có thể lấy tên của cô làm vật hy sinh.
Nhân vật nữ phụ này xuất hiện ở giữa cốt truyện.
Phần đầu của quyển tiểu thuyết này đều nói về kỷ niệm thời thơ ấu của nam nữ chính.
Tất cả những nhân vật xuất hiện đều làm nền cho chuyện tình yêu siêu cảm động của nam nữ chính.
Nam chính và nữ chính đều là những nhân vật trẻ tuổi nổi bật trong giới hào môn ở Bắc Kinh.Trong chuyện tình cảm của nhân vật nữ chính, từ lúc cô ta còn nhỏ cho đến khi lớn lên.
Nhìn có vẻ khá mơ hồ, không rõ ràng.
Vì từ nhỏ cô ta chịu sự quản giáo nghiêm khắc của cha mẹ.
Cha mẹ của nữ chính chính là những kiểu hình mẫu điển hình của các bậc cha mẹ ở Trung Quốc.
Lúc nào cũng ép con mình tập trung vào việc học, không cho phép con cái của mình yêu đương sớm.
Đến khi tốt nghiệp đại học, thì họ chuẩn bị một đối tượng phù hợp điều kiện với con cái của mình.
Gặp gỡ vài lần, rồi tiến tới hôn nhân, sinh con đẻ cái.
Chính vì nguyên nhân này, trong chuyện tình cảm của nhân vật nam nữ chính cần phải có một chất xúc tác để họ nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương.
Mãi cho đến khi, nữ chính đi du học nước ngoài để bồi dưỡng thêm kiến thức về âm nhạc.
Khoảng nửa năm sau, nhân vật nữ phụ mới được lên sàn diễn.
Nữ phụ là người rất ngây thơ và đơn thuần.
Tình cờ gặp được nam chính.
Vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nữ phụ quyết định dùng đủ mọi cách để theo đuổi nam chính.
Chính sự mê nguội này, mới khiến nam chính để ý tới nữ phụ.
Hóa ra yêu là phải như vậy.
Chính nhờ những hành động của nữ phụ mới giúp nam chính hiểu ra cách để theo đuổi người mình yêu.
Chờ sau khi nữ chính về nước, nam chính dùng những cách nữ phụ từng dùng, để theo đuổi nữ chính.
Được chọn làm nhân vật nam chính, tất nhiên là con cưng của tác giả.
Làm gì có chuyện để ý tới mấy con thiêu thân ngu ngốc kia.
Nên ngay từ đầu, nam chính đã nói rất rõ ràng với nữ phụ.
Anh sẽ không bao giờ yêu cô, đối xử tốt với cô.
Bởi vì vóc dáng của nữ phụ giống với người con gái mà anh yêu.
Nam chính chỉ coi nữ phụ là thế thân.
Nữ phụ không thèm để tâm tới câu nói đó, ngay cả khi bị coi là thế thân, thì cô vẫn can tâm tình nguyện.
Chỉ cần được ở bên cạnh nam chính, cho dù có phải đi vào nước sôi lửa bỏng cô ấy vẫn tình nguyện hy sinh.
Công tư phân minh mà nói, nam chính càng về sau càng lộ rõ bản chất mình là kẻ cặn bã.
Nữ phụ từ nhỏ đã được thừa hưởng sự giáo dục tiên tiến của Phương Tây.
Càng cấm đoán, nữ phụ càng như con thiêu thân lao tới.
Cô ấy nhất quyết phải có được tình cảm của nam chính, cho dù nữ phụ đã phải chịu rất nhiều sự tổn thương.
Cho đến khi nữ chính từ nước ngoài trở