Ma xui quỷ khiến, anh vẫn can tâm tình nguyện làm con chuột bạch để thử món canh, mà còn là lần đầu tiên do Bạch Y nấu.
Nhìn hình bóng Bạch Y lúc đi ra lúc đi vào.
Trình Minh Ý nhiều khi cảm thấy bản thân chìm trong sự mê man.
Anh không hiểu lý do vì sao luôn mình nghe theo những lời Bạch Y nói.
Anh ngày càng cảm thấy bản thân vẫn luôn nhường nhịn, và nuông chiều cô.
Bạch Y bưng một cái bát canh nhỏ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
Vui vẻ để nó xuống trước mặt anh.
Trình Minh Ý nhấp thử một ngụm, sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi.
Nhưng anh vẫn không bỏ thìa xuống, uống một ngụm lại một ngụm, mãi anh mới uống hết.
Bạch Y: "Thế nào có ổn không?"
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Minh Ý nheo mắt lại nói: "Khó uống."
"...!Thuốc đắng dã tật."
"Ít nhất cô cũng tự hiểu rõ bản thân, làm món canh mà nó còn khó uống hơn cả thuốc."
Bạch Y vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi có thử làm món canh rất tốt cho dạ dày.
Anh có muốn uống thử không?"
Trình Minh Ý nhíu mày: "Món canh rất tốt cho dạ dày?"
Bạch Y gật đầu: "Anh thường xuyên phải đi uống rượu, nhiều khi cảm thấy người không được thoải mái.
Có thể vấn đề là do dạ dày của anh không được tốt."
"Nhà có sẵn thuốc trị đau dạ dày."
"Là thuốc nhưng có ba phần độc tính.
Đừng có lúc nào cũng tùy tiện lấy ra sử dụng."
"Tôi thực ra rất ít khi uống rượu." Trình Minh Ý cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.
"Vậy...!thì phòng còn hơn chống."
Tất nhiên là nhiều khi anh không thể tránh được hết các buổi tiệc xã giao.
Nhưng Trình Minh Ý vẫn luôn duy trì chế độ ăn uống cùng với chế độ nghỉ ngơi rất khoa học.
Cùng với việc luyện tập thể thao điều độ.
Mỗi bữa ăn anh cũng không dám ăn quá nhiều, chỉ đủ no cái bụng để lấy sức làm việc.
Nhưng rõ ràng bữa tối ngày hôm nay, anh đã ăn vượt mức cho phép.
Nhưng khi nhìn thấy cái ánh mắt kia của Bạch Y anh lại không nỡ từ chối lòng tốt của cô.
Con ngươi đen nháy lóng lánh đầy ánh nước, nhất là khi cô nhìn chằm chằm vào người anh.
Khiến cho những quy tắc trong cuộc sống mà anh luôn đặt ra đều bị cái ánh mắt này đánh bại, thậm chí anh còn cảm nhận được cuộc sống của mình đang dần thay đổi vì cô.
Trình Minh Ý miễn cưỡng cầm lấy bát canh tốt cho dạ dày kia cho lên miệng.
Trong lúc uống canh, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Lý, bảo ngày mai cậu ấy đi mua giúp anh một cái máy chạy bộ, rồi cho người mang nó đến đây.
Bạch Y ngồi ở phía đối diện, nhìn động tác hơi cúi đầu xuống của anh, dịu dàng nói: "Thực ra...!Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Nói đi." Trình Minh Ý không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bạch Y có hơi do dự, nhưng cô vẫn quyết định nói hết những chuyện xảy ra trong studio cho Trình Minh Ý nghe, không sót một câu.
Cô không dám chớp mắt, vì sợ mình bỏ lỡ mất biểu cảm nào trên khuôn mặt đối phương.
Sau khi cô nói xong, Trình Minh Ý vừa mới uống hết bát canh, bỏ thìa xuống, dùng giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô muốn lên giường với tôi?"
Bạch Y hít thở sâu một hơi: "Trong lúc nóng giận nên tôi lỡ lời.
Ý của tôi, không phải cái ý kia.
Anh cũng hiểu rõ ý tôi muốn nói."
Không hiểu sao càng nói thì đầu lưỡi của cô càng líu lại.
Thậm chí cô có cảm giác mình càng nói càng tự bôi đen bản thân.
Cô sợ Trình Minh Ý sẽ hiểu lầm mình.
Đang muốn nhắc lại câu chuyện kia, thì nghe thấy đối phương đáp lại bằng một câu rất ngắn: "Ừ, tôi hiểu rồi."
Thực ra, anh đã sớm biết chuyện này.
Anh nghĩ lúc ấy có khi Bạch Y vẫn còn đang ở trong studio.
Hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp của các nhân viên cấp cao cùng với cổ đông trong công ty.
Trình Minh Hi gọi điện đến vào lúc anh đang nghe báo cáo của các trưởng phòng, cả phòng hội nghị đều đang giữ im lặng và tập trung nghe báo cáo.
Trên màn hình máy chiếu vẫn đang chiếu những dữ liệu cùng bảng số liệu thống kê.
Đột nhiên lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh reo lên.
Trong thời gian làm việc, chỉ trừ những cuộc gọi liên quan tới công việc ra, các cuộc gọi khác anh đều không nhận.
Trình Minh Ý vẫn ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống cằm, mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình máy chiếu, lạnh lùng nói, "Tiếp tục."
"Vâng thưa Trình tổng, lợi nhuận ròng của quý này tăng cao hơn so với quý trước..."
Vẫn còn một vài phòng ban chưa hoàn thành xong bản báo cáo.
Trình Minh Hi lại gọi điện thoại tới.
Lần này là gọi vào số điện thoại của Tiểu Lý.
Tiểu Lý nhìn thấy tên của Trình Minh Hi, không dám chậm trễ, vội chạy đến chỗ của Trình Minh Ý, đưa điện thoại cho anh xem.
Trình Minh Ý nhìn thấy tên người gọi, mắt của anh dần tối lại.
Cuộc họp đã diễn ra gần một tiếng đồng hồ, anh nghĩ cũng nên cho mọi người thời gian để nghỉ ngơi, nên vội vàng nói: "Tạm thời dừng buổi họp, mười phút sau sẽ tiếp tục buổi họp."
Anh cầm theo điện thoại di động đi ra chỗ mà mọi người trong công ty thường hay đứng đó để ngắm cảnh.
Đang tức giận nên giọng điệu của Trình Minh Ý không giữ được sự bình tĩnh, không vòng vo anh hỏi thẳng luôn, "Hôm nay cậu đang đi quay quảng cáo.
Sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho anh?"
Giọng nói của Trình Minh Hi lấn áp cả giọng nói của anh, tức giận đem kể cho anh nghe câu chuyện vừa mới xảy ra ở trong studio.
Những câu nói đó như một cái búa bổ vào đầu của Trình Minh Ý, khiến cho những câu nói mà anh đang nghĩ trong đầu bay hết ra ngoài.
Cuối cùng cậu ta còn nghiêm túc căn dặn anh, "Anh, cái cô gái kia có mục đích tiếp cận anh không thuần khiết.
Anh nên cẩn thận và coi chừng cô ta."
"Thế cậu gọi điện tới chỉ muốn nhắc nhở tôi chuyện này.
Có biết tôi đang rất bận không? Chỉ vì một việc cỏn con mà làm chậm trễ thời gian của tôi?" Trình Minh Ý bị chọc giận tới mức phải bật cười.
Không biết có phải là do Trình Minh Hi đã bảo vệ