Đang nói chuyện, cô bỗng nghe tiếng Tiểu Triệu đang gọi tên mình từ xa vọng lại.
Bạch Y nhô đầu ra đáp lại tiếng gọi của cô ấy.
Sau đó cô vội vàng cúp máy.
Tiểu Triệu nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới nói: "Tiểu Bạch, đi nhanh lên, mọi người đang chờ em đấy."
Bạch Y thấy vậy, vội vã chạy về phía phim trường.
Thấy camera và tất cả diễn viên đã vào vị trí.
Cô là người duy nhất đang vắng mặt.
Là người luôn đúng giờ, nên Bạch Y cảm thấy rất áy náy.
Trước khi bước vào bên trong, cô ngay lập tức xin lỗi tất cả mọi người.
Trong khoảng thời gian này, cô làm việc chung với cả đoàn, mọi người đều thấy cô là người có thái độ làm việc rất chuyên nghiệp.
Tính cách lại thân thiện dễ gần thế nên người lúc nào cũng yêu cầu sự đúng giờ như đạo diễn Lý lần đầu tiên phá lệ không lên tiếng mắng chửi cô.
Chỉ nhắc nhở cô phải điều chỉnh trạng thái cho tốt, rồi cho phép cô vào vị trí.
Cảnh quay ngày hôm nay rất khó.
Tất cả diễn viên đều là những móc xích liên kết lại với nhau.
Chỉ cần một người làm sai, thì tất cả mọi người đều phải quay lại.
Trước khi chuẩn bị quay, tất cả các diễn viên đều phải bàn bạc công việc thật kỹ lưỡng.
Sau bao nhiêu ngày làm việc với nhau, tất cả mọi người ở đây đều làm việc rất ăn ý.
Cho dù cảnh quay này có rất nhiều người tham gia, nhưng chỉ bị 5 lần NG*.
Sau đó mọi người đã nhanh chóng hoàn thành xong cảnh quay.
Những ngày mà Bạch Y còn làm việc trong đoàn làm phim đã bắt đầu đếm ngược.
Hôm nay là ngày sinh nhật của nam chính thứ hai, mọi người trong đoàn làm phim muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan.
Tiểu Triệu cũng muốn cô ở lại để tham gia bữa tiệc này.
(*NG là viết tắt của từ no good hoặc not good.
NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu.
Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.)
"Mặc dù nam diễn viên này không nổi tiếng lắm nhưng anh ta có tư bản đứng đằng sau.
Thế nên, về sau anh ta có khả năng sẽ trở nên rất nổi tiếng.
Có hai kịch bản phim truyền hình muốn chọn anh ta làm nam chính.
Trong lúc làm việc, thi thoảng em hãy tới trao đổi vài ba câu với anh ta.
Mà em nên nhân dịp buổi tiệc này để trở nên thân thiết với anh ta hơn.
Biết đâu được, mai sau em cần công việc gì thì anh ta có thể giúp đỡ em."
Bình thường công ty có buổi tụ họp nào, cho dù nó rất nhàm chán, cô đều tham gia hết.
Nhưng Trình Minh Ý đang đợi cô ở ngoài kia.
Nên bây giờ cô có hơi băn khoăn.
Mà mấy cái chuyện sẽ được giúp đỡ trong tương lai, nó hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tôi.
"Thật xin lỗi, Tiểu Triệu." Bạch Y nói lời xin lỗi, "Chị giúp em giải thích một chút với đoàn làm phim.
Bạn của em đang chờ em ở dưới."
Tiểu Triệu cũng đoán ra được cô cũng không có ý định làm việc nghiêm túc ở giới giải trí này nên cô ta cũng không hy vọng nhiều, chỉ biết thở dài nói: "Vậy em về trước đi, mấy hôm nữa vẫn còn cảnh quay, nhớ phải về đọc kỹ kịch bản.
Đọc nhiều thì càng nhớ lâu."
"Vâng." Bạch Y nhếch khóe môi lên, "Cảm ơn Triệu tỷ, có chị ở đây em không cần lo lắng gì về chuyện thiếu tài nguyên nữa.
Tạm biệt."
Tiểu Triệu nhìn thấy cô rời đi, không nhịn được mà bật cười.
Rốt cuộc thì cũng là thiên kim tiểu thư.
Lúc nào nhìn cô cũng tràn đầy năng lượng vừa hồn nhiên vừa tươi sáng, nhìn bộ dạng của cô thực sự khiến cho người khác ghen tỵ.
Nên đã rất lâu cô không còn trải qua cảm giác khó thở, tim đập nhanh kia.
Cô cứ suy nghĩ miên man, quả thực con người thật của cô đúng là một nhan khống*.
(*Nhan khống là người yêu thích vẻ đẹp, nhan sắc của người khác.)
Trình Minh Hi cùng Trình Minh Ý không chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau, mà vóc dáng của cả hai đều rất đẹp.
Nếu là người lạ, chắc chắn rất khó phân biệt được hai người bọn họ.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trình Minh Hi, cô vẫn không thể thoát khỏi những định kiến ở trong nguyên tác.
Dù khuôn mặt hay dáng người, thậm chí cô nghe thấy lời khen có cánh của người khác dành cho anh ta.
Thì trong mắt cô thì anh ta vẫn là đồ siêu ngốc, lại có thái độ kiêu căng tự mãn, còn thích nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Cô nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng thấy anh ta được chiều quá nên sinh hư.
Cứ nhìn thấy anh ta là trong đầu cô lại hiện lên một trăm linh tám chiêu thức để dạy bảo anh ta một trận lên bờ xuống ruộng.
Nhưng nếu đổi lại là Trình Minh Ý, cô không có cách nào để chống cự sự mị lực của anh.
Bất cứ lúc nào cô cũng cảm thấy anh có suy nghĩ rất chững chạc, vừa lịch sự, lại nho nhã.
Sự lạnh lùng thờ ơ của anh giống như những bông hoa tuyết trên đỉnh núi cao.
Biết rõ là rất nguy hiểm nhưng cô vẫn không nhịn được sự tò mò muốn đi tìm hiểu thật kỹ con người của anh.
Bạch Y không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu nóng bỏng và lộ liễu.
Đương nhiên người trong xe đã nhận được ánh mắt khiến người khác cảm thấy rất khó chịu, anh đột nhiên mở mắt ra.
Anh cảm thấy hai mắt hơi mờ nên lấy tay lên dụi dụi.
Lộ ra vẻ mặt ngây thơ, ngơ ngác mà ngày thường rất hiếm gặp.
Vừa tỉnh dậy lại nhìn thấy Bạch Y, bốn mắt hai người nhìn chằm chằm nhau."Kết thúc công việc lúc nào?" Trình Minh Ý vội mở khóa xe ra, ý bảo cô lên xe, "Cô xuống dưới đây lúc nào, tại sao không báo trước với tôi?"
"Thấy anh đang ngủ." Bạch Y cẩn thận cài dây an toàn, ngượng ngùng cười, giọng nói của cô rất nhỏ, "Thực sự rất xin lỗi anh, đã khiến anh phải chờ lâu như vậy."
Trình Minh Ý: "Không sao đâu, tôi chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy phút thôi."
Bạch Y: "Đêm nay lúc về nhà anh vẫn còn phải xử lý công việc sao?"
Trình Minh Ý: "Tôi đang đợi các trưởng phòng gửi bản báo cáo.
Sau đó phải xem xét kỹ lưỡng hai bản hợp đồng mới."
Bạch Y: "Kỳ thật nếu anh có việc bận thì có thể về nhà nghỉ ngơi trước, anh không cần phải đợi tôi đâu."
"Tôi chỉ tiện đường thôi." Trình Minh Ý thản nhiên quay sang liếc nhìn cô một cái, lại đem tầm mắt nhìn thẳng vào dòng xe cộ đông đúc ở phía trước, "Cô ở bên này công việc cũng sắp kết thúc rồi sao."
Đọc truyện tại trang chính chủ để giúp team chúng tớ có động lực hơn nhé!!
"Ừ, nếu vẫn giữ tiến độ quay phim này chắc chỉ còn ba ngày nữa là tôi hoàn thành xong công việc.
Tuy nhiên tôi chỉ được nghỉ ngơi hơn một tuần, sau đó phải đi theo Diệp Lam để đóng phim.
Thấy cô ấy nói đoàn làm phim kia công việc rất bận, mà đạo diễn rất nghiêm khắc.
Nên cô ấy bảo tôi phải tập trung tinh thần để hoàn thành tốt công việc." Bạch Y mở điện thoại ra xem thử lịch trình công việc, báo lại cho anh biết.
"...!Nhanh như vậy." Trình Minh Ý hỏi, "Do Minh Hi an bài à?"
"Cũng có thể xem là như vậy đi, có chuyện gì à?" Bạch Y quay sang nhìn anh.
"Không có gì.
Thằng nhóc Minh Hi cứ trốn không chịu về nhà.
Để hôm nào tôi sẽ ép cậu ta về nhà."
Bạch Y vẻ mặt mộng bức[1], cô nháy mắt mấy cái.
Dường như trong câu nói này cô nghe thấy được sự uy hiếp nhè nhẹ.
[1]Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc