Tiểu Triệu mừng rỡ nói: "Bây giờ em có thể chủ động tiếp nhận công việc mới.
Đây đã là một bước tiến rất quan trọng.
Mà thôi cũng không sao, em là người mới.
Lúc mới đầu có thể làm không quen nhưng dần dần làm nhiều cũng thành quen."
Bạch Y bật cười, cho dù việc bạn không thích cũng bị ép buộc phải làm quen dần.
Cuộc sống này chính là kiểu như vậy.
Bất cứ ai cũng muốn tìm một nơi bình yên để trải qua một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Tiểu Triệu ở trong giới giải trí có thể xếp vào hàng ngũ những người đại diện quyền lực và có nhiều tài nguyên nhất.
Mà bộ cổ trang này còn do Trình Minh Hi làm nhà đầu tư.
Với lại cô chỉ muốn giành vai diễn vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Mà đạo diễn Lý còn tích cực tiến cử cô nên cơ bản là cô đã nắm chắc vai diễn này.
Chỉ là lịch trình có hơi rắc rối một chút, cô còn phải đi đến đoàn làm phim của Diệp Lam.
Vẻ mặt của Tiểu Triệu hiện rõ sự đau khổ.
Trong những năm tháng làm việc của cô ta, đây chính là trường hợp độc nhất vô nhị.
Giữa hai công việc này, nhìn là biết cái nào lợi cái nào hại.
Vậy mà cô nàng này vẫn còn ngồi đắn đo suy nghĩ.
Vạn nhất nhỡ đâu Tiểu Bạch của nhà cô lại chạy đi đến nói với nhà sản xuất, muốn làm diễn viên đóng thế của nhân vật nữ phụ kia.
Nếu chuyện này thực sự xảy ra chắc cô phải đi treo cổ tự vẫn?
***
Sau khi kết thúc một dự án lớn.
Bạch Y sẽ tự cấp cho bản thân mình ba ngày nghỉ phép.
Cô kéo rèm cửa thật kín, tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Cô cứ ngủ cho đến lúc nào muốn dậy thì dậy, tỉnh ngủ thì đi tìm đồ ăn cho vào miệng.
Ăn xong rồi tiếp tục ngủ.
Nói dễ nghe thì nói đó là cuộc sống của thần tiên.
Còn nói khó nghe thì đây chính là cuộc sống mơ mơ màng màng.
Bạch Y rất thích một cuộc sống không áp lực, vô lo vô nghĩ sống qua ngày.
Cô thích nhất việc có thể ngâm mình trong dòng nước nóng, cho đến khi quên hết những chuyện khó chịu, bực bội trong cuộc sống.
Một tháng nay, cô đã dần quen cuộc sống ở đây.
Chuyển chế độ từ cuộc sống nề nếp sang cuộc sống buông thả.
Bạch Y đem hết những câu chuyện xảy ra trong quá trình quay phim kể cho Diệp Lam nghe.
Dù sao thì ở thế giới này cô chỉ có hai người bạn là Diệp Lam cùng Trình Minh Ý.
Ngày mai là ngày mà Diệp Lam tiến vào đoàn làm phim, nên hiện tại chắc cô ấy đang rất bận rộn đọc kịch bản.
Bạch Y gửi tin nhắn cho cô ấy, hơn tiếng sau cô ấy mới trả lời tin nhắn của cô.
Diệp Lam: "Chúc mừng cậu đã hoàn thành xong vai diễn đầu tiên.
Vỗ tay nồng nhiệt nhưng tôi vẫn không tìm được chỗ nào thích hợp để tổ chức bữa tiệc chúc mừng."
Bạch Y: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, tôi cũng không thích đi ra bên ngoài ăn cơm." Diệp Lam: "Vậy thì đi uống cà phê đi, tôi biết ở gần đây có một quán rất được.
Không thì hôm nay chúng ta đi luôn đi."
Diệp Lam quả thực là người hành động luôn đi kèm lời nói.
Cô thực sự rất bái phục Diệp Lam.
Cô ấy phải đọc kịch bản tới buổi chiều mới xong nên Diệp Lam gửi địa chỉ cho Bạch Y, bảo Bạch Y đến trước, nếu cô ấy vẫn chưa đến thì cô thích ăn món gì cứ gọi trước.
Địa chỉ của quán cà phê này, chính cả tài xế taxi của không biết.
Phải đi lòng vòng mấy vòng liền mới đi đến nơi.
Vì đường đi vào trong quán đó khá nhỏ, xe taxi không đi vào được.
Cô đành phải xuống đi bộ vài chục mét nữa thì cô mới nhìn thấy cái quán cafe kia.
Bên trong quán cafe được trang trí theo phong cách quý tộc và rất sang chảnh.
Vừa mới đẩy cửa bước vào bên trong, cô đã cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ và thanh tao của gỗ trầm hương.
Ở giữa được treo một cái đèn chùm tỏa thứ ánh sáng không quá lóa mắt.
Ở trên tầng, có vài con chú mèo đang nằm ngủ, có con thì đang mải chơi cuộn len.
Vài cô nhóc tuổi còn khá trẻ đang ngồi xuống chụp ảnh selfie cùng với mấy chú mèo.Tầng hai được trưng bày rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Nhìn là biết đây là địa điểm lý tưởng cho việc chụp ảnh selfie.
Bạch Y cũng không có hứng thú với việc chụp ảnh.
Nên tìm một chỗ ít người ngồi lại gần cửa sổ, cô ngồi xuống thử nhìn cái bảng giá được treo trên tường.Trong đầu cô liên tục réo một hồi chuông.
...!Liệu giá tiền của mấy món đồ uống kia có phải kèm theo chi phí chụp hình không nhỉ.
Mấy thứ này đối với mấy người nổi tiếng cùng giới nhà giàu thì đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng với người bình thường thì đó là khoảng tiền rất lớn.
Cô vừa gọi đồ uống cùng vài loại bánh ngọt thì nhìn thấy Diệp Lam xuất hiện ở ngoài cửa.
Vì xuất hiện ở chốn đông người nên cô ấy đã mặc một cái áo khoác dài che kín cơ thể.
Trên khuôn mặt thì đeo kính râm bản to, đây là sản phẩm mới của thương hiệu Prada.
Cô ấy tô màu sơn đỏ rực, nhìn không giống dáng vẻ của người đến đây thưởng thức cà phê.
Mà giống như dáng vẻ chuẩn bị đi đánh ghen.
Cô bị những suy nghĩ này làm cho bật cười.
Cô phát ra tiếng động rất nhỏ, Diệp Lam ngay lập tức để ý tới chỗ cô ngồi trong góc.
Cô ấy đi rất nhanh mặc dù đang đi đôi giày cao gót 7 phân*.
(*7phân = 7cm)
"Chờ lâu chưa?" Diệp Lam ngồi xuống cái ghế phía đối diện, cô ấy chủ động lên tiếng trước.
"Cậu cải trang cẩn thận như vậy suýt chút nữa là mình không nhận ra." Bạch Y cầm kính râm được để ở trên bàn lên, lắc lắc, "Đi uống với mình một cốc trà cũng sợ bị fan hâm mộ bắt gặp?"
Diệp Lam: "Mình mới chỉ làm cô diễn viên tuyến hai thôi.
Chả ai nhớ mặt mình đâu nên mới có thể tự do đi dạo trên đường."
Bạch Y: "Lại tự mình hạ thấp bản thân rồi.
Cậu muốn uống cái gì? Nếu không tiện thì để mình gọi hộ cho cậu."
"Chả có cái gì không tiện cả." Diệp Lam để ví sang một bên, lại đeo kính râm lên, "Cô chủ của quán cà phê này là bạn của mình.
Bằng không cậu nghĩ tại sao mình lại muốn chọn nơi này?"
Trên đường đi tới quán cà phê này.
Cô cũng đoán ra được nơi này không tầm thường rồi.
Cô thích uống cà phê nguyên chất, cô cảm thấy vị nó rất đặc biệt nên cô thích nó.
Nhưng có rất nhiều người không thích uống cà phê nguyên chất.
Thậm chí có người sẵn sàng viết một luận văn chỉ để chê bai món đồ uống này.
Nhưng Bạch Y nghĩ chỉ cần mình thích là được rồi, cần gì phải quan tâm tới ý kiến của người khác.
Diệp Lam nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ,hỏi cô vị của nó như thế nào.
"Uống rất ngon." Bạch Y lại uống một ngụm cà phê, "Cũng không khác mùi vị của cà phê sữa lắm."
Nhưng giá tiền tăng gấp chín lần so với các loại nước uống cafe trên thị trường.
Diệp Lam không chút khách khí châm chọc cô nói cô trả lời cho có lệ.
Một lúc sau lại chuyển hướng sang chuyện khác.
Hóng hớt nhiều chuyện, là con người ai cũng có, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Diệp Lam đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.
Chỉ là Bạch Y mới làm việc với đoàn làm phim hơn nửa tháng.
Chắc đối với những khác họ chỉ nhớ mặt cô nhưng lại không biết tên.
Cô rất ngoan ngoãn chuyên tâm đóng phim.
Chỉ biết lúc trước diễn viên nam chính cùng nữ hai có xảy ra xích mích.
Còn những chuyện khác cô đều không rõ.
Diệp Lam bĩu môi, bưng cốc lên cho nó chạm nhẹ vào cốc của Bạch Y, "Chúc mừng cậu đã tiến thêm một bước tiến mới.
Chắc giờ cậu đã quen với công việc diễn xuất hơn rồi."
"Cảm ơn." Bạch Y nở nụ cười, "Cậu đoán xem công việc kế tiếp của mình là gì?"
Diệp Lam: "Để tớ đoán à? Tớ nhớ lúc trước người đại diện có nhắc qua.
Bảo cậu đã có hẹn trước với mình?"
Bạch Y gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, nhưng Tiểu Triệu đã từng nói với tớ rằng.
Cậu rất ít khi sử dụng diễn viên đóng thế.
Nếu việc này bị lộ ra liệu nó có ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu không?"
"Cậu đừng lo, những công việc vất vả hay nguy hiểm chị đây sẽ không để cậu làm đâu.
Chỉ là mấy tháng sau, mình phải làm đại diễn cho một nhãn hàng.
Phải đi rất nhiều nơi để quảng bá cho nhãn hàng.
Mà mình cũng không muốn vì bản thân mà làm ảnh hưởng tới đoàn làm phim.
Trong khoảng thời gian tớ vắng mặt thì cậu sẽ thay đổi diễn vài cảnh để không làm chậm tiến độ quay phim.
Còn lại, mọi thứ tớ tự lo liệu được."
Diệp Lam mỉm cười lấy tay xoa đầu Bạch Y "Tớ tin chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài, vì tớ tin cậu chắc chắn không muốn làm hại tớ."
Trong quá trình quay phim, hầu hết các diễn viên sẽ lựa chọn ở lại đoàn làm phim để tập trung làm việc.
Nhưng có một vài diễn viên vì lịch trình bận rộn không thể thường xuyên ở lại đoàn làm phim.
Một hai lần có thể cho qua, nhưng việc này diễn ra quá nhiều thì sẽ khiến đạo diễn và nhà đầu tư tức giận.
Mà Diệp Lam cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới tốc độ quay phim.
Nên quyết định nhờ cô làm thế thân, là quyết định vẹn cả đôi đường.
Mà cô cũng cảm thấy lý do này khá hợp lý.
Cô thỏa mái ngồi trêu chọc Diệp Làm.
Ôm cánh tay cô ấy nũng nịu nói.
Muốn được ôm cái đùi vàng của cô ấy.
Diệp Lam cười tủm tỉm chuẩn bị lấy điện thoại ra.
Mặc dù người đại diện rất nhiều lần nhắc nhở cô ấy.
Nói với cô ấy ngày hôm nay có thể làm bạn nhưng ngày mai chưa chắc đã làm bạn.
Nhưng cô ấy thật tâm muốn giúp đỡ Bạch Y.
Nên cô nhờ người quen giới thiệu công việc cho Bạch Y.
Cô ấy Yg người sang chỗ của Bạch Y, thuận miệng hỏi: "Cô có chơi Weibo* không."
Bởi vì cô vừa mới tới đây chưa được bao lâu, mà nguyên chủ chỉ dùng Twitter* cùng Wechat* thôi.
"Tớ đang bí mật quan sát." Bạch Y đưa cho Diệp Lam xem blog cá nhân của nữ chính.
"Cậu chỉ chú ý tới một mình Chu Quỳnh Vũ." Diệp Lam hơi thắc mắc, "Chả lẽ cậu thực sự là fan của cô ấy? Tại sao cậu lại không chú ý tới nick của Trình tổng.
Mà cậu cũng không muốn tài khoản weibo được tích V à."
Bạch Y hơi bất đắc dĩ nói: "Tớ không biết làm.
Làm thử vài lần toàn thất bại.
Nếu cậu biết thì làm giúp tớ với."
(* Weibo, wechat: là các mạng xã hội được sử dụng ở Trung Quốc.
Weibo (Sina Weibo) ban đầu là một nền tảng tiểu blog do tập đoàn Sina ra mắt vào ngày 14/08/2009.
Hiện nay, Weibo là nền tảng mạng xã hội phổ biến thứ hai tại Trung Quốc với số lượng người dùng lên tới gần 500 triệu và được coi là sự kết hợp giữa Facebook và Twitter.
Wechat là ứng dụng nhắn tin được ra mắt lần đầu vào năm 2011 bởi tập đoàn Tencent.
Đến nay, Wechat đã có mặt trên 200 quốc gia với 20 ngôn ngữ khác nhau, với hơn