Mỗi khi được ở bên cạnh Bạch Y, Diệp Lam thường cảm thấy rất thoải mái.
Ở trên người cô ấy lúc nào tỏa ra khí chất dịu dàng và ôn nhu khiến cho người khác rất thoải mái.
Tựa như một làn gió xuân thổi qua.
Mà cô đã ở trong giới giải trí này quá lâu.
Đã quá quen thuộc việc bằng mặt không bằng lòng nên khi gặp một người có tính cách thuần khiết và trong sáng như vậy thì rất khó có thể cưỡng lại được.
Bạch Y ở trong quán cà phê ngồi chờ một lúc, cảm thấy chán nên cô lôi máy điện thoại ra chơi game.
Không biết cô đã chờ trong bao lâu, ánh sáng bên ngoài kia đã dần tắt, Bạch Y thử nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy bầu trời đã bị mây đen phủ kín.
Mặt trời bị che khuất bởi những đám mây dày đặc.
Bóng đêm bao trùm khắp thành phố, khiến cho khung cảnh đường phố trở nên u ám và lạnh lẽo.
Tối hôm qua cô không xem dự báo thời tiết, nên không biết trời sẽ mưa.
Mấy giây tiếp theo.
Từ ngoài cửa cô đã nghe thấy tiếng mưa rơi kêu tích tắc khiến cho mọi người ngồi trong quán trở nên nóng vội.
Bất chợt, tiếng mưa rơi ngày càng to, lấn át cả tiếng nhạc da diết của quán cà phê.
"Dựa vào?!" Bạch Y tỉnh giấc, lúc cô rời khỏi nhà bầu trời vẫn còn nắng.
Thậm chí cô còn phải bôi kem chống nắng để đi ra đường.
Thế nên cô không hề cầm ô theo.
Chẳng lẽ cô phải dùng cái túi xách chỉ to bằng tờ giấy A4 này để che lên đầu.
Rồi chạy như điên trong cơn mưa?
Từ lúc Trình Minh Ý gửi cho cô tin nhắn đến tận bây giờ đã hơn 40 phút.
Bạch Y tự hỏi người có quê gốc Bắc Kinh kia liệu anh có bị lạc đường không.
Vì vậy, cô cầm túi xách lên và ngồi xuống cái ghế ở gần cửa ra vào.
Cô định lôi điện thoại ra để nhắn tin cho Trình Minh Ý bảo anh không cần phải đi qua đây đón cô.
Căn cứ vào kinh nghiệm cuộc sống của cô.
Loại trời đổ mưa to không báo trước thì hầu hết toàn là mưa rào.
Cô chờ trời mưa nhỏ rồi tự mình về.
Cúi đầu xuống, lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người mặc bộ vest đen rất quen thuộc.
Tuy trời mưa tầm tã nhưng nó không hề ảnh hưởng tới tầm nhìn của mọi người.
Bạch Nghiễn có hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô đứng dậy.
Đẩy cánh cửa ra rồi đi ra ngoài.
Hơi nheo mắt lại để nhìn thấy rõ hơn.
Cô nhìn thẳng vào dáng người mặc vest đen đang tiến lại gần.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia, Bạch Y ngạc nhiên nói: "Tôi còn tưởng anh bị lạc đường."
Giọt mưa rơi xuống khiến ống tay áo bên trái của anh ướt một mảng lớn.
Từ từ truyền tới một cảm giác rất mát lạnh.
Cánh tay của Bạch Y để sát vào người của Trình Minh Ý.
Không ngờ người có tính tình lãnh đạm lại có nhiệt độ cơ thể cao như vậy.
Nhiệt độ trên người đối phương dù cách nhau qua lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Cảm giác đứng giữa cái nóng và cái lạnh thực sự rất tuyệt.
Khiến cho cô lại bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Trong khuôn viên trường đại học mà cô từng học.
Có tòa nhà dạy học cao mười mấy tầng.
Ở phía trước toà nhà có một mảnh đất được nhà trường trồng rất nhiều hoa và cây.
Nhà trường luôn cử người đến để chăm sóc cẩn thận các loài cây.
Cô còn nhớ có người bán hàng rong chuyên bán ô vào lúc trời mưa.
Anh ta còn khoe khoang những cái ô mà anh ta bán nó sẽ rất vững vàng trước những cơn gió mạnh trong trời mưa bão.
"Chú có thể dùng chiếc ô này trước tòa nhà dạy học được không?" Cô thường xuyên phải đi đến đó để tự học vào buổi tối.
"Thế thì không được." Người bán hàng rong kia quyết định thu dọn ô lại, "Ở nơi đó thì bất kỳ cái ô nào cũng bị hỏng."
Trình Minh Ý mở cửa xe ra, ý bảo cô lên xe trước.
Sau đó anh mới vòng lại qua chỗ điều khiển xe.
Mở máy sưởi lên ở mức cao nhất.
Bạch Y để ý thấy đầu ngón tay của Trình Minh Ý vẫn còn đọng lại chút nước trên cái nút bấm.
Lại nhìn thấy phía bên phải của bộ đồ mà anh đang mặc gần như ướt đẫm.
Giọt nước chạy từ tay áo anh xuống.
Bạch Y bật thốt lên lời: "Quần áo của anh..."
"Ừ? Không có việc gì đâu." Trình Minh Ý cởi áo vest ra, tiện tay ném vào ghế phía sau.
Khởi đầu xe rồi ngay lập tức rời đi.
Bạch Y không kìm lòng được quay sang nhìn cái bộ quần áo đang ướt thê thảm kia.
Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, nên chưa từng đi mua quần áo của đàn ông.
Nhưng nhìn là cô biết bộ vest kia đã được cắt may rất tinh xảo.
Từ đường khâu mũi chỉ hay những chiếc huy được đính trên áo đều được làm rất cẩn thận.
Lần này Trình Minh Ý thực sự mất rất nhiều công sức để đi đón cô.
Việc này thực sự rất đáng để cô quý trọng!
"Cô làm sao vậy?" Trình Minh Ý quay sang nhìn thấy hai ánh mắt thất thần của cô, "Có phải có chỗ nào không thoải mái không, vừa nãy bị nước mưa dính lên người?"
Mấy chỗ khác chỉ bị dính ít nước mưa nhưng cổ tay áo phía bên phải thì...
"Tôi không sao, ta chỉ đang lo lắng cho anh..."Bởi vì lúc nào cô cũng khoác lên mình một bộ giác.
Nên cô cũng không biết vì sao mình lại nói những lời không nên nói.
Cô có hơi bối rối ép buộc bản thân nhìn vào cái cần gạt đang đung đưa của ô tô.
Đôi mắt của Trình Minh Ý hiện lên một tia kinh ngạc, khóe môi của anh dần hiện lên một nụ cười.
Cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc cả hai gần về đến nhà thì trời đã tạnh mưa.
Bây giờ đã khá muộn, không còn kịp chuẩn bị bữa tối.
Nên Trình Minh Ý đã đặt đồ ăn ở khách sạn gần nhà.
Vừa phải mặc bộ quần áo ướt đẫm để lái xe về nhà đã là việc quá mức chịu đựng đối với anh.
Nên anh ngay lập tức vào phòng tìm quần áo rồi đi tắm.
Trong lúc đang chờ đồ ăn được mang đến, Bạch Y đi vào trong bếp, cô thử làm món canh gừng.
Đem gừng rửa sạch, rồi dùng dao thái nhỏ.
Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở ngoài phòng khách.
Bạch Y nghĩ là đồ ăn được mang tới nên rửa thật sạch tay, rồi cô chạy ra nghe điện thoại.
Tên của người đang gọi là: Lý Nhiễm.
Phản ứng đầu tiên, cái tên nhìn hơi quen.
Phản ứng thứ hai, ừ, chính là vị trợ lý toàn năng của Trình Minh Ý.Bình thường toàn kêu là Tiểu Lý, nhưng trong điện thoại lại lưu đầy đủ họ tên.
Bạch Y không nhịn được cười.
Tiếng chuông vang lên khoảng tầm 1 phút, rồi tự động tắt.
Bạch Y xoay người muốn trở lại phòng bếp tiếp tục làm món canh gừng.
Vừa mới đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại lại reo.
Vẫn là Lý Nhiễm.
Tiếng chuông điện thoại reo liên tục, có nghĩa là người đầu dây bên kia thực sự đang có chuyện rất bận muốn tìm Trình Minh Ý.
Bạch Y có hơi phân vân, dù gì cô cũng là người ngoài không nên tự ý nghe điện thoại của đối phương.
Nhưng nhỡ đâu là chuyện gấp.
Sau một hồi đắn đo, cô quyết định bấm nút nghe điện thoại.
"Anh? Tại sao anh không nói chuyện? Alo?" Đợi vài giây không nghe thấy người ở đầu bên kia trả lời.
Trình Minh Hi cố tăng âm lượng lên, có hơi hoài nghi hỏi.
Bạch Y nheo mắt lại, vội vàng cúp điện thoại.
Trái tim cô đập rất mạnh, trong đầu Bạch Y không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của Trình Minh Hi.
Trình Minh Ý gần đây rất ít khi đến công ty? Không phải anh nói gần đây anh rất bận rộn,mỗi ngày đều phải đi bàn chuyện làm ăn? Nên thường xuyên tiện đường ghé qua đoàn làm phim, rồi cho