Tiếng chuông điện thoại đầu dây bên kia chỉ vang được vài giây, liền bị đối phương từ chối nhận
Chu Quỳnh Vũ nhìn về phía Trình Minh Vi, nhún vai nói: "Chắc bây giờ Minh Ý đang bận."
Trình Minh Vi nhíu mày lại, lục trong ví lôi điện thoại ra, cũng thử gọi cho đối phương.
Nhưng qua mười giây liền thông báo máy bận.
Không khí trong phòng khách ngày càng căng thẳng.
"Minh Ý hôm nay phải tham dự một hội nghị.
Chắc không tiện trả lời những cuộc điện thoại không liên quan tới công việc." Bạch Y đi đến bàn pha trà, cầm điện thoại lên, "Để tôi thử gọi cho anh ấy xem."
Ánh mắt Chu Quỳnh Vũ ngay lập tức thay đổi, giống như cả người bị nhấn chìm trong lớp băng tuyết.
Sắc mặt hai người hơi tối lại, không rõ cô đang định làm gì.
Cả hai chỉ biết nhìn chằm chằm và quan sát hành động của Bạch Y.
Hai ánh mắt kia cũng không được tính là có thiện ý.
Khiến cho Bạch Y cảm thấy không được tự nhiên, liền xoay người nhìn sang chỗ khác.
Một lúc lâu sau đó, điện thoại đã được kết nối.
Không thấy người đầu dây lên tiếng, cô chỉ nghe được tiếng bước chân chắc anh đang định ra ngoài ban công để nghe điện thoại
"Y Y?".
Truyện Quan Trường
"Ừ, là em." Bạch Y quay đầu lại nhìn Trình Minh Vi một cái, " Vừa mới họp xong?"
"Vẫn chưa xong, nhưng sắp kết thúc rồi"
Bạch Y hỏi: "Mọi việc đều tiến triển thuận lợi chứ?"
Trình Minh Ý khẽ cười nói: "Em thực sự có vẻ rất quan tâm tới hạng mục này.
Có muốn xem phương án vừa được bọn anh chỉnh sửa lại không."
Thôi đừng nói nữa, đã lâu rồi cô không đụng vào công việc.
Vừa nhìn thấy có một dự án tiềm năng, liền cảm thấy chân tay của mình rất ngứa ngáy.
Lại còn được nhận đánh giá rất cao của một người có chuyên môn rất giỏi.
Cô đột nhiên cảm thấy rất phấn khích, muốn chạy tới giúp đỡ mọi người hoàn thành dự án.
Cả ngày chỉ ngồi ở nhà, hết ăn rồi lại ngủ.
Cô cảm thấy hơi ngứa ngáy tay chân.
Nghĩ mình nên đặt mua mấy món đồ chơi trên mạng vừa mềm vừa cute về để nghịch cho bớt buồn tay buồn chân.
"Thôi, để đến lúc khác chúng ta lại bàn chuyện này sau." Bạch Y nói, "Cái kia, hiện tại anh có thể về nhà một chuyến có được không?"
"Hả? Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Trình Minh Ý hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng
Bạch Y: "Em gái của anh cùng Chu tiểu thư...!tình cờ đi ngang qua đây."
Cô dùng ngữ khí rất uyển chuyển, liền xâu chuỗi tất cả các sự việc kể vài câu vắn tắt.
Trình Minh Ý ngay lập tức đoán ra được, giữ im lặng tầm khoảng hai giây, rồi lên tiếng bảo cô đưa điện thoại cho Trình Minh Vi nghe.
Bạch Y có hơi do dự, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Minh Vi, cảm thấy từ chối không tiện nên quyết định nghe theo lời anh
Trình Minh Vi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nhận điện thoại từ trong tay của cô, để lên tai nghe, mở miệng ra gọi tiếng một tiếng anh.
Bạch Y đứng sang một bên, khi đối diện với ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ, cô chỉ cười rồi quay mặt sang nhìn Trình Minh Vi.
Trình Minh Vi để điện thoại sát vào tai, đến cả một thanh âm cũng không lọt ra ngoài.
Thế nên hai người bọn cô đều không nghe thấy Trình Minh Ý đang nói gì trong điện thoại.
Trình Minh Vi nhắm mắt lại, chỉ nói vào câu "Ừ" "Được" "Em biết rồi" "Không thể nào", giọng điệu rất dịu dàng.
Khi đứng trước anh trai của mình, thái độ và cách cư xử của Trình Minh Vi và Trình Minh Hi giống hệt nhau.
Xem ra cách dạy con cái của nhà họ Trình có vẻ rất đúng.
Mấy anh em trong nhà đều yêu thương nhau, luôn đùm bọc và chăm sóc nhau, lời của anh trai nói thì mấy người em đều răm rắp nghe theo.
Cúp điện thoại xong, Trình Minh Vi còn thử nhìn xem cuộc nói chuyện điện thoại đã thực sự kết thúc chưa, sau đó liền để điện thoại xuống bàn, hít thở một hơi thật sâu, "Quỳnh Vũ, hai chúng ta đi về thôi."
Bạch Y: "?"
Ơi, thế là đi luôn à?
Chu Quỳnh Vũ hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình huống trước mặt, rất kinh ngạc hỏi lại: "Không đợi Minh Ý về à? Rốt cuộc là anh ấy đã nói gì?"
"Anh tôi đang bận, chắc không thể về nhà sớm được đâu." Trình Minh Vi nhìn về phía Bạch Y, đây chính là nụ cười duy nhất từ khi cô ta bước vào trong nhà, "Xin lỗi, đã quấy rầy cô rồi...!Chìa khóa nhà tôi để ở đây nhé, tí nữa anh tôi về thì cô báo lại cho anh ấy hộ tôi nhé."
Nói xong liền quay người lại, vội vàng sửa soạn lại đồ.
Bạch Y hoàn toàn rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng thái độ vừa nãy rất khác nhưng bây giờ lại...!Nhưng cô nghĩ mình vẫn nên nói: "Chắc giờ này Minh Ý vẫn còn đang bận, Trình tiểu thư khó lắm mới có dịp đến trước.
Hay để tôi thay anh ấy chiêu đãi cô một bữa nhé?"
Trình Minh Vi ngay lập tức đứng dậy, giơ tay ra, dùng giọng điệu lịch sử khách sáo nói: "Cảm ơn, nhưng tôi đang bận chút việc không thể ngồi đây lâu được.
Vừa rồi tôi có nói mấy lời hơi mất lịch sự, mong cô tha thứ cho tôi."
Bạch Y đưa tay ra nắm lấy tay của Trình Minh Ý, dịu dàng lên tiếng, "Không sao đâu, tại vừa nãy tôi không nói rõ ra cho cô biết."
Vừa rồi trong đôi mắt của Trình Minh Vi vẫn còn sự bối rối cùng khó hiểu, nhưng trong chớp mắt đã thay đổi, trở nên bình tĩnh và lạnh lùng.
Lúc cô nhìn thấy ánh mắt này, cảm thấy nhìn rất giống với ánh mắt của hai người anh em đang bận rộn làm việc ở công ty kia.
Chu Quỳnh Vũ nhíu mày lại, nhìn cái cách Bạch Y đang thể hiện mình là nữ chủ nhân của căn nhà này, khiến cho cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy chỉ biết quay lại nhìn Trình Minh Vi.
Trình Minh Vi nhìn thấy thì khẽ lắc đầu, trong ánh mắt còn hiện rõ ý muốn cảnh cáo cô ấy, Chu Quỳnh Vũ khóe môi hơn run, "Tí nữa để tôi thử hỏi anh trai tôi, xem gần đây có quán cà phê nào có tính bảo mật riêng tư tốt không.
Tiểu Bạch....!thôi, hai người chúng tôi về trước nhé."
"Đi thong thả." Bạch Y bình tĩnh chỉnh lại tay áo sơ mi có hơi xốc xếch, mặt không biểu cảm nói, "Chiêu đãi mọi người không chu toàn rồi, mong mọi người thứ lỗi."
Chiếc áo sơ mi này ở trong mắt của Chu Quỳnh Vũ, nhìn cực kỳ chói mắt.
Cô ấy còn định muốn nói thêm mấy câu nữa.
Nhưng quay đầu lại, nhìn thấy Trình Minh Vi không thèm đợi cô ấy đã đi thẳng ra cửa.
Cô ấy đành phải nuốt lại mấy câu nói đó vào trong bụng.
Cánh cửa đột nhiên đóng rầm lại.
Khiến cho mấy cốc nước đặt trên bàn có hơi bị rung, có một vài giọt nước từ trong cốc bắn ra bên ngoài.
Đột nhiên trong đầu của Bạch Y lại nhớ tới một câu thơ, "Thu đi để lại lá vàng rơi.
Người đi để lại muôn vàn nhớ thương."
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Trình Minh Vi trong tình huống khó xử như vậy.
Bạch Y cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Buồn bực lôi tờ giấy để ở trên bàn ra xé.
Cả hai người mới chỉ lần đầu tiên nhìn thấy nhau.
Nhưng sự khinh thường cùng sự địch ý kia từ đâu ra? Cô nghĩ Trình Minh Vi dù không ưa cô, nhưng cũng chưa đến mức phải làm hành động này.
Vì người xấu hổ và khó xử chính là chị gái cùng anh trai của anh ta.
Có khả người kẻ ăn nói lung tung chính là Chu Quỳnh Vũ.
Cô cũng chả có thời gian để tâm tới chuyện này, vì tiếng chuông thông báo trên wechat liên tục vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Bạch Y lúc trước là người không bao giờ để tâm tới mấy phiền muộn kiểu này.
Vì trước kia trong lòng cô chỉ có công việc, bây giờ lại có vấn đề rắc rối mới phát sinh ra.
Liền đánh bay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu đi.
Diệp Lam và Thẩm Ngạo Kỳ cùng một lúc gửi tin nhắn cho cô.
May mắn là hai người đó đang bàn luận chung một chủ đề, cô cũng không phân tâm để đối phó với hai người này.
Chu Quỳnh Vũ có thể xem là lưu lượng tuyến đầu trong giới giải trí, chỉ cần tên của cô ta xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lễ trao giải thưởng âm nhạc đã kết thúc từ mấy hôm trước, nhưng trên weibo mọi người vẫn bàn luận xôn xao về vấn đề này.
Thậm chí chả có ai để tâm tới hai người vừa mới giành lấy giải thưởng.
Mọi sự chú ý đều tập trung lên người của Chu Quỳnh Vũ.
Bạch Y thầm cảm thán ở trong lòng, đại khái đây chính là vầng hào quang của nữ chính đi.
Vừa rồi khi khuôn mặt của Chu Quỳnh Vũ, trên mặt thì vẫn giữ nụ cười khách sáo lịch sử, trong đôi mắt lại không hiện hề xuất hiện ý cười.
Xem ra thất bại lần này thực sự đã rất đả kích tới cô ấy.
Tâm trạng đã không tốt, lại còn gặp mấy chuyện không vui, càng khiến cho cô ấy trở nên buồn bực.
Xem ra Chu Quỳnh Vũ đối với một cô gái từ trên trời rơi xuống như cô.
Vốn dĩ đã không ưa, nay chắc hận cô đến mức thấu xương.
Bạch Y có hơi thất thần, nên trả lời tin nhắn trên wechat hơi chậm.
Diệp Lam ở phía bên kia sốt ruột, gửi cho cô mấy cái nhãn dán thúc giục cô nhanh trả lời tin nhắn.
Mấy cái nhãn dán đó đều do Bạch Y sưu tầm.
Cô đang nhắn dở tin nhắn, thì tiếng chuông báo cứ liên tục reo inh ỏi.
Chắc bây giờ đối phương ước có một viên đá, rồi ném xuyên qua điện thoại, để tẩn cô một trận.
Bạch Y: "Đừng có náo, chị đang ở đâu thế?"
Diệp Lam: "Em là fan của Chu Quỳnh Vũ nên chị mời em thử phát biểu cảm xúc trước."
Bạch Y: "Em không phải là fan của cô ấy.
Là hệ thống máy chủ tự ý theo dõi tài khoản của cô ấy."
Diệp Lam: "Xem ra vì cú vấp ngã lần này, mà cô ta đã gặp phải bao phiền phức rắc rối.
Chị nghe thấy mấy người trong ngành nói, cô ấy đã gửi bản thảo soạn sẵn ra gửi cho phóng viên cùng truyền thông.
Nào ngờ kết quả không nằm trong dự đoán.
Việc này xảy ra quá bất ngờ, các tờ báo cùng blog chưa kịp sửa lại bản thảo.
Chỉ vội vàng viết tạm mấy câu.
Nhìn bài viết nào cũng giống bài viết nào.
Còn bị anti lấy ra để chế giễu.
Chậc chậc, nghĩ lại ban tổ chức đúng thực sự anh hùng hảo hán."
Bạch Y: "Top Chinese Music Awards vốn dĩ không phải là lễ hội âm nhạc xuất phát từ Trung Quốc.
Nhưng cũng là một trong những giải thưởng cao quý và danh giá nhất.
Họ thuê những chuyên gia đến từ nước ngoài để về chấm điểm.
Nên nhận định của họ có thể khác với gu âm nhạc mọi người đang nghe trong nước.
Mà hai người chúng ta đều không hiểu rõ về âm nhạc, nên không thể đưa ra những nhận định chính xác được."
Diệp Lam lập tức gửi cho cô cái nhãn dán "con ngoan nghe lời mẹ" rồi "thanh niên nghiêm túc"
"Đều là người trong giới giải trí, làm gì có ranh giới phân biệt rõ ràng.
Đầy ca sĩ diễn viên vẫn đánh sân sang mảng khác.
Tuy nhiên chuyện này có hơi rắc rối một chút, nhưng hiệu quả chắc vượt qua sự mong đợi của cô ta.
Nhiệt độ tự nhiên tăng vút, bây giờ đi trên đường mọi người đều đang bàn luận xôn xao chuyện của cô ta.
Chị nghe một chuyện rất thú vị, có muốn chị kể cho nghe không, em năn nỉ chị đi?"
Bạch Y: "Thích thì nói, không thích thì thôi."
Cô cũng không rảnh mà đi lo mấy câu chuyện lặt vặt rỗi hơi đó đâu.
Đúng lúc đấy cô nhận được một tin nhắn mới, Bạch Y thoát ra ngoài xem thử, thì nhìn thấy tin nhắn này do Thẩm Ngạo Kỳ gửi.
Sau khi được cô chỉ dẫn cách sử dụng weibo, Thẩm Ngạo Kỳ phát hiện rất nhiều tin tức bát quái thú vị trên weibo, từ mấy chuyện nghệ sĩ tranh giành tài nguyên hay chuyện sau lễ trao giải âm nhạc.
Cảm thấy rất thú vị liền nhắn tin kể cho cô nghe, rồi còn bảo cô lên trên đó hóng hớt.
Thẩm Ngạo Kỳ: "Uầy, fan Chu Quỳnh Vũ dùng từ ngữ mắng chửi người rất lợi hại.
Tôi muốn lôi sách vở ra để học hỏi."
Lại gửi cho cô ảnh cap một vài lời bình luận.
Bạch Y: "Là đứa trẻ ngoan ngoãn không nên mắng chửi người khác."
Thẩm Ngạo Kỳ: "Tôi cảm thấy giới giải trí của Trung Quốc rất thú vị.
Đột nhiên tôi lại muốn kéo dài thời gian công tác.
Cậu thấy có ổn không?"
Ha, lại còn lấy điều kiện ra để dụ dỗ cô.
Bạch Y; "Thích thì ở, không thì đi về."
Sau đó quay trở lại khung hội thoại với Diệp Lam.
Quả nhiên đối phương không giữ kín miệng được nên buộc phải nói ra.
Diệp Lam: "Chu Quỳnh Vũ tuy mất giải thưởng nhưng lại chiếm được cảm tình của người qua đường.
Chị nghe đồn có một bộ phim điện ảnh sắp được quay, đang tuyển nhân vật nữ hai.
Nghe từ đầu là đang định chọn hai tiểu hoa đán, xem ai trong số họ diễn tốt hơn thì chọn.
Đột nhiên có một nhà đầu tư đến, dùng tiền để ép đoàn làm phim phải giao nhân vật nữ hai cho Chu Quỳnh Vũ."
Đồng tử của Bạch Y co lại, tim cô đập thình