- Kiều tiểu thư, cô nhìn xem đã đầy đủ hết chưa?
Phụ bếp nữ để hết túi đồ xuống bàn đá trong bếp, tay cầm từng nguyên liệu ra.
Kiều Vũ đến nhìn, cô gật đầu, giọng nói là sự nhờ vả đầy lễ phép:
- Vậy nhờ mọi người nhé, xử lí nguyên liệu xong thì nói cho tôi.
Nhưng gia giảm phụ có rất nhiều, cô chỉ tự tay làm xương sườn mà thôi.
- Vâng, tiểu thư cứ yên tâm.
Bọn họ đi theo hầu hạ Lãnh thiếu gia ăn uống rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu Ngài ấy sai bọn họ làm phụ bếp cho một người xa lạ.
Điều quan trọng hơn là thói bắt bẻ đồ ăn và sự chán ăn khiến Ngài ấy càng khó chiều hơn.
Các đầu bếp bị thay đổi liên tục, tay nghề thượng hạng như thế còn không trụ lại nổi một tháng, vậy món ăn cô bé này làm ra sẽ mĩ vị đến mức nào mà Ngài ấy lại coi trọng như thế?
Nếu Lãnh Tinh Duệ biết được ý nghĩ trong đầu bọn họ, chắc anh sẽ không kìm lại nổi mà bật cười mất.
Mùi vị của món ăn không quan trọng, điều khác biệt ở đây là người làm ra nó.
Chỉ cần là Kiều Vũ, cho dù là thuốc độc anh cũng ăn.
Vì yêu mà, đành chịu thôi.
"Xèo"
Khi gia vị đã ngấm nhuần vào từng thớ thịt, Kiều Vũ liền cho xương sườn vào nồi.
Mùi hương tỏa ra bốn phía, ba con người đang đói bụng đến dính vào lưng không nhịn được mà ngó đầu nhìn vào trong.
Lâm Trác Vỹ thở dài, cậu đau đớn ôm ngực trái, ra vẻ khổ sở mà than:
- Tinh Duệ, cậu có phúc quá, bạn gái nấu ăn ngon tính tình lại hiền dịu.
Hazzz, bao giờ tình yêu mới bước vào cuộc đời tớ đây.
Những thiếu gia ăn chơi khác đã thay bạn gái như thay áo từ lâu rồi, chỉ còn đám nghiêm cẩn tự giữ như bọn họ là vẫn còn trong trắng thôi.
Gia chủ của Lãnh gia và Lâm gia muốn con mình không bị mất tuổi thơ nên đã nhét cả hai "học lại" cấp ba, ngày xưa thì đua nhau nhảy lớp, lớn rồi mới tìm lại thanh xuân.
Không phải con người ta hay nói, tình yêu tuổi trẻ là thứ tình cảm thuần túy và đẹp đẽ nhất à?
Vậy cớ sao cậu đẹp trai đến nhường này, cố gắng để ý mọi nữ sinh mà đến nay vẫn cô đơn, chưa được hưởng mùi vị của tình yêu?
Vỗ vai Mạc Tử Khiêm, Lâm Trác Vỹ nói:
- May mắn không phải mỗi tôi lẻ loi, chúng ta cùng là FA, nên đả đảo những người như Tinh Duệ!
Mạc Tử Khiêm cười nhẹ, mắt đen nghiêm túc nhìn cậu:
- Ở đây chỉ có mỗi cậu một mình thôi, tôi có người thương rồi.
Từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Lâm Trác Vỹ, cậu giả vờ lảo đảo rồi nằm ườn ra bàn, mặt như muốn khóc.
Đúng lúc này Kiều Vũ bê đồ ăn ra, mùi thơm phiêu tán khắp không gian, nước sốt ngon miệng hòa quyện với thịt.
Hai loại canh cũng ưa nhìn vô cùng, mặt nước không có váng mỡ hay mùi hơi của xương.
- Đừng nhìn