Trời đêm lạnh giá, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một cô gái trẻ nằm trên vũng máu đỏ thẵm thoi thóp chờ đợi cái chết đến với mình.
Cô gái ấy còn rất trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu lại phải kết thúc vì một tai nạn giao thông...
(.....................)
Hạ Tuyết mơ màng tỉnh dậy, cô không biết bản thân mình đang ở đâu, trần gian hay là địa ngục.
Đầu óc cô trống rỗng, nặng nề, đôi mắt xinh đẹp phải cố gắng lắm mới có thể mở ra, nhìn lên khoảng không trước mắt.
"Đây là đâu? Mình còn sống hay đã chết?"
Hạ Tuyết thều thào.
Cô cố gắng ngồi dậy, cơn đau nhức không biết từ đâu xuất hiện khiến cơ thể Hạ Tuyết mới vừa gượng dậy liền ngã gục xuống giường.
Chiếc giường mềm mại ấm áp không khiến cô tránh khỏi ê buốt, da thịt tiếp xúc với lớp chăn mát lạnh, mất một lúc, Hạ Tuyết mới có thể dần dần thích nghi và ngồi dậy từ từ.
Trước mắt Hạ Tuyết lúc này là một căn phòng sạch đẹp, sang trọng và sáng sủa, nó không giống căn phòng thường ngày cô hay ở, cũng không giống với phòng của bất kỳ khách sạn nào.
Hạ Tuyết không hiểu mình đang ở đâu, đây là nơi nào...!nhưng cảm giác đau đớn chân thật nói cho cô biết, cô vẫn còn sống.
Hạ Tuyết không hiểu, rõ ràng cô đã bị tai nanh chết rồi mà? Vì sao cô vẫn còn cảm nhận được sự sống? Lẽ nào cô đã được ai đó cứu giúp sao?
Hàng trăm câu hỏi quanh quẩn trong đầu Hạ Tuyết, cơn đau và mệt mỏi làm cho cô cảm thấy quay cuồng, càng cố gắng nghĩ ngợi, đầu cô lại càng đau như có ai đó siết chặt.
Hạ Tuyết tựa vào thành giường nhắm mắt thả lỏng, nghĩ ngơi một chút.
Qua hơn mười phút, cô lại mở mắt ra khi cơn đau đầu đã đi qua, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ cùng tiếng chim hót ríu rít cho thấy đây là một ngày mới.
Hạ Tuyết đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm điện thoại để xem thời gian, nhưng không có gì cả.
Cô xuống giường, lớp chăn trên người rơi xuống để lộ ra cơ thể không mảnh vải che thân.
Hạ Tuyết vẫn không để ý, cô gắng gượng đi vào phòng tắm, mở vòi nước rửa mặt sau đó lại nhìn vào gương.
Bên trong chiếc gương kia phản chiếu lại một gương mặt vô cùng xa lạ khiến Hạ Tuyết vô cùng hoảng hốt, gương mặt này rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú vô cùng, mái tóc dài được nhuộm màu vàng kim rực rỡ, một bên tai lại xỏ đến hai khuyên...!người trong gương này và Hạ Tuyết vốn là một trời một vực.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, một loạt hình ảnh không biết từ đầu xuất hiện trong tâm trí của Hạ Tuyết, nó như một thước phim chiếu chậm, từng cảnh, từng cảnh được hiện ra rõ ràng, sắc nét, những mảnh ký ức như những mảnh hình ghép bắt đầu ghép lại với nhau thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Hạ Tuyết giật mình thoát khỏi dòng ký ức kia khi bên ngoài có tiếng mở cửa.
Những dòng ký ức ấy nói cho cô biết rằng bản thân cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết trọng sinh, trở thành nữ phụ trong bộ truyện.
Nơi cô đang ở là căn phòng của nam phụ