Trên mạng vẫn không ngừng những tin tức bôi đen Hà Lạc Tâm.
Hạ Tuyết càng xem càng chau mày, những tin tức bịa đặt lố bịch này đã đi xa đến độ, chỉ cần đọc tiêu đề thôi đã biết là tin vịt.
Ấy vậy mà những người trên mạng càng mắng càng hăng.
Từ một cái tát tronh lúc không kiềm chế được đã được vẽ thành câu chuyện Hà Lạc Tâm hống hách xấu xa.
"Đừng xem nữa, dù sau đối tượng cũng không phải là em, em để ý nhiều làm gì!"
Hoắc Đình Kiêu cầm lấy điện thoại, đồng thời để đĩa trái cây vừa mới cắt xong xuống bàn, thấp giọng nói.
"Nhưng em tội nghiệp cô ấy! Chuyện em nhờ anh tìm người phân tích đoạn video đối thoại đã có kết quả chưa? Hôm ấy em và Hà Lạc Tâm không phải nói chuyện với nhau như vậy, em không thể để cô ấy bị vu oan!"
Hạ Tuyết rầu rĩ cầm một miếng dưa hấu hỏi.
"Em và cô ta thân lắm à?"
"Không thân, nhưng thấy chuyện bất bình nên muốn giúp!"
"Tôi đã tìm rồi, chắc chiều nay sẽ có kết quả.
Hoạt động trong nghề này quá nguy hiểm, sơ hở một chút là bị người ta bôi đen, em có tính đến chuyện rút lui rồi đến Hạ Thị hay Hoắc Thị làm việc không?"
"Không muốn! Giới giải trí vốn là như vậy, em cố giữ bản thân trong sạch là được rồi, hơn nữa, nếu em có chuyện gì thì do bản thân lúc trước không đứng đắn nên bị trả báo thôi!"
Hạ Tuyết vừa ăn vừa nói.
Nhớ lại ký ức về những chuyện trước đây của nguyên chủ, Hạ Tuyết chưa lần nào là không rùng mình với những việc ác mà nguyên chủ từng làm với người khác.
Bắt đầu từ khi học tiểu học, hễ khi có bạn nữ nào v3 vãn bên cạnh Hoắc Thiên Ân, nguyên chủ liền mua chuộc mấy bạn nam cùng lớp đánh người đó.
Cấp hai, cấp ba, đại học...!tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, thậm chí còn ở mức độ cao hơn khiến Hoắc Thiên Ân ngày càng ghê tởm nguyên chủ.
Lần gần đây nhất là chuyện với Hà Lạc Tâm.
"Trước giờ em luôn rất hiền lành, tốt bụng, những chuyện em làm không phải là chuyện xấu nên đừng nói vớ vẩn!"
Hoắc Đình Kiêu dịu giọng.
Trong mắt hắn, những gì Hạ Tuyết làm chưa bao giờ là chuyện không đúng đắn, thậm chí có một số chuyện hắn còn tiếp tay cho cô, sự yêu chiều, cưng sủng của Hoắc Đình Kiêu dành cho Hạ Tuyết là vô hạn.
"Anh không cần an ủi em đâu! Bản thân em thế nào, em còn không rõ hay sao?" Hạ Tuyết cười buồn: "Mặc dù đã hạ quyết tâm thay đổi nhưng em vẫn chưa biết, em có đang thật sự trở nên tốt hơn trước hay không!"
Rất nhiều người xung quanh đã nói rằng cô đang thay đổi, nhưng bản thân cô lại cảm thấy, cô chưa hoàn toàn đổi thay như những gì bản thân mong muốn.
Liệu cô có đang tự đánh giá thấp bản thân mình hay không?
"Em tốt hơn rất nhiều rồi, ít là không hất hủi tôi, và không vì em trai tôi làm chuyện điên rồ nữa!"
Hoắc Đình Kiêu dỗ dành an ủi.
Thật ra chỉ cần Hạ Tuyết cười với hắn một cái, là đủ để hắn cảm thấy cô đã thay