"Chị Tuyết, chị đã khỏe hẳn chưa? Em có mua nhiều đồ bổ đến thăm chị nè.
Chị đang xem tin tức hả? Chị có hài lòng về tin tức em giúp chị bôi đen ả Hà Lạc Tâm không? Nếu chị vừa ý về tin tức đó nhớ thưởng cho em đó nha!"
Hạ Tuyết ngơ ngẩng nhìn cô gái đang không ngừng luyên thuyên trước mặt, còn tự tiện bốc lấy bốc để đĩa trái cây của cô ăn ngấu nghiếng như bị bỏ đói.
Người này cô đã từng thấy qua, đây là trợ lý của Hà Lạc Tâm tên Phương Phương.
Do từ khi cô xuyên thành nguyên chủ, cô ta chưa từng đến gặp cô nên ký ức về người này cực kỳ mơ hồ.
"Cô đang nói gì vậy?"
Hạ Tuyết lau tay dẹp đĩa trái cây qua một bên lạnh nhạt hỏi.
Chưa cần biết cô ta và nguyên chủ có mối quan hệ ra sao, chỉ riênv việc vào nhà người khác, ăn nói sỗ sàng, còn ăn đồ ăn khi chưa cho phép thì Hạ Tuyết đã chướng mắt.
Đây là loại người không có giáo dục điển hình.
"Chị Tuyết, chị nhập viện có mấy hôm liền quên mất em rồi sao? Em là Phương Phương, trợ lý bên cạnh Hà Lạc Tâm, lúc trước chị từng mấy lần mời em đến nhà ăn uống, vui chơi, sau đó chị nói chỉ cần làm việc cho chị, hãm hại được Hà Lạc Tâm thì chị sẽ cho em lợi ích.
Lần trước em thấy cô ta tát chị thô bạo như vậy, nên đã quay lại, còn cả đoạn đối thoại sau đó của hai người nữa, em đem về chỉnh sửa cắt ghép rồi tung lên mạng đó.
Cũng chính em tạo ra tin giả vu khống Hà Lạc Tâm mấy ngày hôm nay.
Bây giờ khắp nơi đều đang chửi cô ta, như vậy có khiến chị hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì cho xin thưởng nhé!"
Phương Phương cao hứng nói.
Cô ta không hề để ý sắc mặt của Hạ Tuyết biến đổi, trầm xuống.
Hóa ra mọi chuyện rùm beng này là do kẻ phản chủ này gây ra.
Tuy rằng trước đây nguyên chủ giao với cô ta để hãm hại Hà Lạc Tâm, nhưng bây giờ cô là Hạ Tuyết, một Hạ Tuyết lương thiện thì không vó chuyện cô a tòng, tiếp tay với kẻ xấu xa như cô ta để hãm hại người khác đâu.
Đó là chưa nói đến chuyện cô ta quá vô ý thức khi ở trong nhà người khác nữa chứ!
"Chị Tuyết, chị khen em đi, thưởng em đi, thưởng nhiều vào!"
"Dừng lại!" Hạ Tuyết quát lớn khiến cơn phấn chấn điên cuồng của Phương Phương buộc phải dừng lại.
Không để cô ta mở miệng, cô nói: "Tôi không biết trước đây mình từng nói gì với cô.
Nhưng hiện tại tôi không rảnh để quan tâm đến chuyện của người khác.
Tôi không bảo cô hại Hà Lạc Tâm, càng không bảo cô bôi đen cô ấy đến vô lý.
Mọi chuyện đều do cô tự chủ trương thì tự mình gánh lấy.
Đừng chạy đến đây kể công với tôi.
Tôi không có gì thưởng cho cô đâu.
Còn nữa, mấy chuyện nhảm nhí thế này hy vọng sau này cô không làm nữa, để tránh rước họa vào thân.
Lời tôi nói xong rồi, cô có thể ra khỏi nhà của tôi!"
Lời nói của Hạ Tuyết giống như một gáo nước lạnh tạt thằng vào mặt Phương Phương, làm cho sự hưng phấn của cô ta chấm dứt, Phương Phương mở to hai mắt, chưng hững nhìn Hạ Tuyết giống như sinh vật ngoài hành tinh.
Lần gặp mặt gần đây giữa cô ta và Hạ Tuyết là tầm hơn hai tháng trước, lúc đó bộ dạng của cô ấy vô cùng kiêu căng ngạo mạn, mở miệng, ngậm miệng đều muốn hại chết Hà Lạc Tâm.
Để Hà Lạc Tâm không còn cản đường cô ấy trong công ty nữa.
Hà Lạc