Hà Hoan thưởng thức quả cầu kim loại trong tay.
Y tin tưởng hứa hẹn của Phỉ Tì, nhưng y lại không tin chính mình.
Mà nguyên nhân y không tin chính mình rất đơn giản, ngày hôm qua bị tin tức tố của Phỉ Tì ảnh hưởng, làm nỗ lực mấy ngày nay của y toàn uổng phí.
Trao đổi nước bọt làm thân thể y được bổ sung tin tức tố của alpha, làm khát vọng trong y lại bị đánh thức một lần nữa.
Càng phiền lòng hơn chính là, sau khi kết hợp, nếu thời gian dài y không được alpha trấn an, thói hư tật xấu trong cơ thể lòng tham không đáy của omega sẽ như lò xo bị ép chặt, bắn ngược lại y.
Hà Hoan rất sợ một ngày nào đó y bị dục vọng trong thân thể khống chế, chủ động đi tìm Phỉ Tì, cưỡng bách hắn làm mấy chuyện không thể miêu tả được.
Nếu lại bị đánh dấu hoàn toàn một lần nữa, y liền xong đời.
Ra khỏi thang máy, Hà Hoan đứng ở trước thùng rác, lại nhìn quả cầu kim loại trong tay, nhắm hai mắt ném nó vào đó.
Leng keng ——
Trong thùng rác vang lên tiếng quả cầu nặng nề rơi xuống, như đang lên án Hà Hoan vì sao vứt bỏ nó.
Hà Hoan bưng kín lỗ tai, nhanh chóng mở cửa đi vào phòng.
Y dựa lưng vào ván cửa, cố gắng bình phục hỗn loạn trong lòng.
Gặp phải Phỉ Tì ở cửa khách sạn, y cũng không trầm ổn giống như mặt ngoài.
Tương phản, y lập tức ngửi được tin tức tố của Phỉ Tì, tựa như bản năng ăn ngủ của sinh vật, y sinh ra cảm giác muốn thân cận với tin tức tố của Phỉ Tì.
Nhịn không được muốn cọ ngực hắn, dùng đôi tay treo ở trên cổ hắn, sau đó...!
Y vứt bỏ quần, ghét bỏ nhìn dấu vết ướt nhẹp trên đó.
Tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiến vào phòng tắm, y lựa chọn tắm vòi sen, nước lạnh cọ rửa thân thể y, từ đỉnh đầu đến bàn chân, lại không giảm bớt tí nhiệt độ nào.
Y có loại ảo giác thân thể mình làm nước lạnh bốc hơi.
Hà Hoan hung hăng đánh vào vách tường một quyền, phát ra tiếng vang trầm đục.
Sau đó, thân thể y mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, ngẩng cổ hấp hối.
Tiếng than nhẹ quanh quẩn trong phòng tắm, ngay cả tiếng nước róc rách cũng không thể che giấu được.
Mùi hoa ngào ngạt tràn ngập khắp phòng tắm, nồng nặc dày đậm, đấu đá lung tung, điên cuồng muốn tìm kiếm thứ nó muốn.
Nước lạnh vô vị chảy vào miệng y, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, tựa như bắt chước omega thành kính tiếp nhận alpha nào đó tặng.
Đáng tiếc, này chỉ là nước bình thường, không phải thuốc giải omega mong muốn.
Trận tra tấn này diễn ra rất lâu, ngay cả làn da cũng bị nước lạnh xối thành màu trắng, Hà Hoan mới rửa mặt đứng lên.
Hai chân bởi vì cuộn lại quá độ mà phát run, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.
Kính phòng tắm chiếu ra bộ dáng mê ly của y, yếu ớt đến rối tinh rối mù.
Hà Hoan run rẩy mặc áo tắm đi ra phòng tắm, thời gian dịch từng bước đến mép giường như dùng nửa thế kỷ.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, sắp tới y cũng chưa thể tiêu trừ đánh dấu, mà số lần động dục sẽ càng ngày càng dày đặc.
Càng lửa sém lông mày chính là, hoa kỳ của y sắp tới.
(*hoa kỳ: thời kỳ ra hoa đậu quả của cây hoặc sinh vật)
Cây hợp hoan ra hoa vào ngày 6-7, đậu quả vào ngày 8-10.
Y lúc trước bởi vì muốn tiêu trừ đánh dấu, đã mạnh mẽ làm chậm lại hoa kỳ.
Trận ngoài ý muốn ngày hôm qua, tựa như mạnh mẽ giải trừ phong ấn, y không chỉ không thể lại khống chế hoa kỳ, còn phải lo lắng tùy thời phát tình.
Ở trên giường nằm một lúc lâu, vắt hết óc suy nghĩ, cũng không tìm ra biện pháp.
Hà Hoan đánh gối đầu vài cái đểhả giận, mặc quần áo đi ra ngoài.
Nơi y vứt quả cầu là ở cửa thang máy.
Mở nắp thùng rác, bên trong sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Cửa thang máy vừa vặn mở ra, từ bên trong đi ra ba người, vừa vặn nhìn thấy Hà Hoan thò tay vào thùng rác.
Ba người đều là vẻ mặt: Omega này có vấn đề về đầu óc đúng không, thế nhưng lại thò tay vào thùng rác.
Hà Hoan: "......"
Ba người mang theo vô hạn đồng tình tránh ra, còn thường xuyên quay đầu nhìn Hà Hoan.
Đù má.
Hà Hoan hung hăng rút tay khỏi thùng rác.
Khách sạn này cũng mẹ nó quá thích sạch sẽ, mới được nửa ngày liền đổ rác.
Hà Hoan không cam lòng mà đi xung quanh, vừa vặn nhìn thấy người máy dọn dẹp ở cuối hành lang.
Cái bụng tròn trịa của nó thoạt nhìn rất nặng, tựa hồ có không ít "đồ" trong đó.
"A, từ từ!" Hà Hoan nhanh chóng đuổi theo.
Người máy căn bản là không có khả năng phản ứng y, động tác rất nhanh, một đường " vèo, vèo" lướt đi liền đến hệ thống xử lí rác ở cửa thang máy.
Nó nâng cánh tay máy móc vặn van hệ thống xử lí rác, trong bụng cũng vươn hai bàn tay máy móc, chuẩn bị đổ rác xuống.
Hà Hoan vận dụng pháp lực, một bước vọt qua, dùng sức túm chặt cánh tay máy móc của nó.
Răng rắc ——
Tiếng kim loại đứt gãy giòn vang quanh quẩn khắp hành lang.
Hà Hoan: "......" Không cẩn thận dùng sức quá mạnh rồi.
Người máy vang lên tiếng báo nguy chói tai, ồn ào làm các khách nhân đều vươn đầu ra khỏi cửa, tò mò nhìn Hà Hoan.
Giám đốc khách sạn rất nhanh cũng tới.
Hà Hoan chỉ có thể xin lỗi, sau đó ở trong ánh mắt khác thường của mọi người, cầm lấy một quả cầu kim loại từ trong đống rác.
Còn bị giám đốc khách sạn phạt tiền, phá hư đồ của khách sạn, phạt tiền gấp ba lần.
Ánh mắt giám đốc khách sạn cũng thường thường nhìn về cánh tay máy móc bị đứt, muốn nói lại thôi.
Hà Hoan căng da đầu nói dối: Không phải tôi sai, là chất lượng người máy của mấy người không tốt!
Ba người đồng tình Hà Hoan lúc trước, đại khái là giáo đồ của tôn giáo nào đó, thương hại mà niệm một câu chú cầu phúc cho Hà Hoan: "Nguyện Chúa phù hộ cậu!"
Hà Hoan trở về phòng, hung hăng ném quả cầu xuống mặt đất.
Quả cầu nảy lên nảy xuống, như đang chúc mừng nó vừa rời khỏi chỗ tiêu huỷ.
Hà Hoan tức giận đầy bụng, đi qua hung hăng dẫm quả cầu hai cái.
......!
Buổi sáng hôm sau, Hà Hoan đi bệnh viện kiểm tra lại, thuận tiện đến thăm Nghiêm Đình Vân.
Vừa vào phòng bệnh, liền phát hiện không khí có chút trầm trọng.
Ngồi trên sô pha thế nhưng là Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt, còn có hai biên kịch.
Biểu tình đều rất nghiêm túc.
Nghiêm Vân Đồng ngồi trên mép giường bệnh tức giận bĩu môi, sắc mặt La Kiều trắng bệch trốn ở sau cô ta.
"Tiểu Hoan, bác sĩ nói như thế nào?" Nghiêm Đình Vân trước tiên chào hỏi y.
"Không có vấn đề gì." Hà Hoan hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, nhìn mọi người đều có vẻ không vui?"
"Mày không xem tin tức sao?!" Nghiêm Vân Đồng trừng Hà Hoan một cái, đang chuẩn bị châm chọc, đột nhiên cảm nhận được cái nhìn chết chóc chăm chú của anh trai, cô ta liền câm miệng rụt cổ.
Nghiêm Đình Vân cười với Hà Hoan, tiếp đón y đến bên cạnh gã.
Hắn kỳ thật rất ít cười, nhưng gặp Hà Hoan, tựa như trời đầy mây trong, thế giới đều sáng ngời.
Nụ cười này làm Nghiêm Vân Đồng thiếu chút nữa nổi giận, anh trai chưa từng dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy với cô ta.
Cô ta hận rèn sắt không thành thép mà liếc La Kiều, phát