"Miles là vị hôn phu cũ của mày? Mặt mày cũng thật lớn!" Nghiêm Vân Đồng xem thường: "Mày nói thì là thế chắc? Tao nói cho mày biết......" cô ta ôm đầu, ảo não chính mình còn không biết tên học trưởng.
Nghiêm Đình Vân gian nan hỏi Hà Hoan: "Hai người nhận thức như thế nào?"
"Khi đó nhà anh ta còn chưa phất lên, đính hôn từ bé." Hà Hoan nói: "Bất quá đã giải trừ hôn ước từ rất sớm."
Nguyên lai là chuyện lâu như vậy, Nghiêm Đình Vân bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Vân Đồng hừ một tiếng: "Tướng quân Miles ưu tú như vậy, mày đương nhiên là không xứng với ngài ấy."
"Vậy ai xứng đôi, em sao?" Nghiêm Đình Vân tức giận dỗi cô ta: "Không biết lựa lời nói liền câm miệng cho anh!"
Nghiêm Vân Đồng đầy bụng tức giận, nhưng lại có thể làm sao bây giờ, đành phải tìm bạn thân cầu an ủi.
Cô ta ôm lấy cánh tay La Kiều, La Kiều liền "A" một tiếng, giống như bị kích thích, ngũ quan trên mặt đều nhảy lên một chút.
Nghiêm Vân Đồng bị biểu tình quỷ dị của cô ta làm cho hoảng sợ: "Kiều Kiều, cậu......!Làm sao vậy?"
Thân thể La Kiều run rẩy, rút cánh tay mình khỏi người Nghiêm Vân Đồng: "Không, không có gì......"
Nghiêm Vân Đồng nghi hoặc nhìn cô ta: "Cậu thật kỳ quái, sau khi cậu gặp bác sĩ tối hôm qua, lúc trở về liền rất không thích hợp, có phải kiểm tra ra vấn đề gì không?"
Ánh mắt La Kiều né tránh, nhanh chóng lộ ra tươi cười ôn nhu: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là không nghỉ ngơi tốt, cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ muốn về khách sạn ngủ một giấc."
"Thật sự chỉ là không nghỉ ngơi tốt?" Nghiêm Vân Đồng muốn chạm vào cô ta,lại bị La Kiều chủ động nắm tay: "Đồng Đồng, cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, cậu ở chỗ này chăm sóc anh Đình Vân đi, tớ về khách sạn trước."
Nghiêm Đình Vân thấy sắc mặt cô ta xác thật là rất kém: "Nếu không thoải mái, liền trở về nghỉ ngơi đi." Gã nói, làm một thủ thế với Nghiêm Vân Đồng: "Em trở về cùng em ấy."
Nghiêm Vân Đồng nhìn La Kiều, lại nhìn Nghiêm Đình Vân, cắn môi có chút chần chờ.
Nghiêm Đình Vân cười nhạo một tiếng: "Cách vách ngày hôm qua đã xuất viện rồi."
Học trưởng cư nhiên xuất viện? Nói cách khác là anh ấy về khách sạn?
Nghiêm Vân Đồng cáu giận trừng gã một cái, quay đầu đuổi theo La Kiều: "Kiều Kiều, cậu chờ tớ với, tớ cùng về chăm sóc cậu!"
La Kiều vội vàng nói: "Anh Đình Vân càng cần cậu chăm sóc, tớ không có việc gì."
Nghiêm Vân Đồng hừ một tiếng: "Anh ấy chỉ muốn ở bên người nào đó, sao có thể hiếm lạ hai cái bóng đèn như chúng ta." Cô ta cười hì hì ôm cánh tay La Kiều: "Chúng ta cùng nhau về khách......"
"A!" La Kiều hô đau, một phen đẩy Nghiêm Vân Đồng ra, che cánh tay run bần bật của mình.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cánh tay cô ta, La Kiều bị nhìn đến không được tự nhiên, cúi thấp đầu nhìn sàn nhà, cô ta vội vàng nói: "Tớ về trước."
Hà Hoan đột nhiên nói: "Cánh tay cô bị thương?" Ngũ cảm của y nhanh nhạy, ngửi được mùi máu tươi.
La Kiều ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng: "Không phải chuyện của cậu!" Xoay người muốn đi ra cửa phòng.
"Kiều Kiều!" Nghiêm Vân Đồng chạy hai bước ngăn cô ta lại, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào cánh tay cô ta: "Tay áo cậu có máu! Sao lại thế này?!"
La Kiều không đáp, kháng cự cúi đầu.
"Cô tối hôm qua làm gì?" Hà Hoan hỏi.
Vừa rồi Nghiêm Vân Đồng nói tối hôm qua La Kiều ra ngoài gặp bác sĩ, sau khi trở về liền trở nên rất kỳ quái.
Ngày hôm qua bị Nghiêm Đình Vân yêu cầu điều tra lai lịch của đám phóng viên kia, La Kiều khẳng định sẽ hành động, liên tưởng đến sự kiện dị hình giết người tối hôm qua......!
"Cô tối hôm qua thật sự là đi gặp bác sĩ?" Hà Hoan đi từng bước đến gần La Kiều.
La Kiều cảm thấy bước chân y như đang dẫm lên miệng vết thương của mình, đau đến mức làm cả người cô ta phát run.
Cái loại tư thái cao cao nhìn xuống này, tựa như đang nhìn một vai hề diễn vụng về.
Cô ta không tự giác lui về sau hai bước, đột nhiên phản ứng lại chính mình là đang sợ hãi Hà Hoan, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện y, không muốn thua khí thế.
Hà Hoan cười khẽ: "Cô trừng tôi làm gì, còn không bằng trước tiên gọi bác sĩ tới kiểm tra tay cô."
Y nói liền giơ tay ấn chuông gọi trên tường.
Trái tim La Kiều đập mạnh, tiến lên muốn ngăn cản Hà Hoan.
"Linh linh linh ——"
Cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Hà Hoan hơi mỉm cười với cô ta: "Không cần cảm ơn, có bệnh phải nhanh chóng trị, kéo dài sẽ không tốt."
Sắc mặt cô ta trắng bệch nhìn y, vẫn là khuôn mặt đơn thuần vô hại kia, lại làm cô ta có cảm giác hoàn toàn khác ba năm trước.
Hà Hoan ba năm trước rất ngốc, cô ta tùy tiện dùng mấy thủ đoạn liền tiêu diệt được hắn, nghe nói hắn và Nghiêm Đình Vân chia tay, miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.
Nhưng hiện tại, cô ta cảm thấy Hà Hoan tựa như ác ma xuyên thủng hết thảy, dùng dây thừng thắt cổ cô ta, làm cô ta không thở nổi.
"Xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ mang theo hai y tá xuất hiện ở cửa phòng bệnh, bởi vì là phòng bệnh vip, tầng lầu an bài đều là nhân viên chuyên môn, tốc độ tới rất nhanh.
La Kiều cứng đờ xoay cổ, trong mắt cô ta, ba nhân viên y tế này không phải là thiên sứ chữa bệnh, mà là sứ giả địa ngục tới để lấy mạng mình.
"Không, không cần......"
Nghiêm Vân Đồng đỡ vai La Kiều, phát hiện cô ta run đến lợi hại, ôn tồn khuyên cô ta: "Cậu sợ đau đúng không? Tớ giúp cậu che mắt."
"Là vị tiểu thư này bị thương sao?" Y tá xinh đẹp đẩy xe chữa bệnh tới: "Cánh tay chảy rất nhiều máu!"
Bác sĩ càng dứt khoát vén tay áo La Kiều, lộ ra cánh tay băng đầy băng vải thô ráp, máu tươi nhiễm đỏ băng vải.
"Quá nghiêm trọng! Mau đưa đến phòng cấp cứu!" Bác sĩ một bên cắt băng vải, một bên tán thưởng khích lệ cô ta: "Một omega như cô bị thương nặng như vậy, không khóc cũng không kêu đau, thật là quá dũng cảm......"
Bác sĩ nói đột nhiên im bặt, ông kinh ngạc nhìn miệng vết thương thối rữa trên cánh tay La Kiều, da thịt xung quanh đã biến thành màu lục đậm.
Nghiêm Vân Đồng hít hà một hơi, nhìn cũng cảm thấy đau: "Kiều Kiều......!Vết thương này là sao vậy?"
Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt cũng thò qua: "Miệng vết thương này cũng quá dọa người rồi, cảm giác như là trúng độc."
Cả người La Kiều càng run rẩy, sắc mặt cũng hoảng hốt.
Nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Bí mật sắp bị bóc trần......!
"Xác thật là trúng độc, là độc của thú dị hình." Bác sĩ nghiêm túc quát La Kiều: "Sao cô không sớm đến bệnh viện trị liệu! Sức chống cự của omega rất thấp, rất dễ dàng phát sốt tử vong, virus lây bệnh này cũng rất mạnh.
Chính cô không muốn sống thì thôi, không cần liên luỵ đến người khác!"
La Kiều lại làm gì nghe vào, cô ta theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Đình Vân, đối phương lại khẩn trương mà kêu tên Hà Hoan.
"Hà Hoan, đến bên anh này."
Sắc mặt La Kiều lại trắng hơn, người cô ta thích là đang sợ virus lây bệnh cho Hà Hoan.
"Kiều Kiều! Cậu biết rõ anh tớ bị bệnh, đang là thời điểm sức chống cự yếu nhất, thế mà cậu lại đến phòng bệnh, cậu là muốn hại anh tớ sao?!" Nghiêm Vân Đồng chỉ cảm thấy lòng tốt của mình toàn đút cho chó ăn, mệt cho cô ta còn tính toán về khách sạn chăm sóc bạn thân.
"Tớ không có, tớ không biết......" La Kiều cật lực biện giải cho mình, nhưng như vậy, làm tất cả mọi người đều cau mày nhìn cô ta, tự giác kéo ra khoảng cách với cô ta.
"Không biết?" Nghiêm Vân Đồng nổi giận đùng đùng, click mở tin tức trong trí não, giơ trước mặt La Kiều: "Trong tin tức viết rõ là sẽ lây bệnh, cậu đọc thử đi!"
La Kiều không ngừng lùi ra sau, chữ viết rậm rạp tựa như virus xâm lấn toàn bộ thần kinh, mỗi một nét bút đều giống một cây kim đâm thủng mắt cô ta.
Hai hàng nước mắt lăn xuống, La Kiều hoảng loạn lắc đầu: "Tớ không có, tớ sao dám hại anh Đình Vân......"
Sự kiện khủng bố huyết tinh tối hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong não cô ta, cả một đêm cũng không thể ngủ ngon, làm gì có tâm tư nghĩ sang chuyện khác.
Hai y tá nhanh chóng kéo Nghiêm Vân Đồng ra: "Cô là omega, vừa mới tiếp xúc với cô ấy, chúng tôi muốn lập tức kiểm tra cho cô một chút."
Nghiêm Vân Đồng hoảng sợ: "Nhanh kiểm tra cho tôi với!"
Bác sĩ đè nặng bả vai La Kiều: "Người bệnh cần cách ly trị liệu, lập tức an bài phòng bệnh!"
Đúng lúc này, cửa đột nhiên xuất hiện ba nam nhân mặc cảnh phục.
(*cảnh phục: đồng phục cảnh sát)
"Xin hỏi vị nào là La Kiều?"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía La Kiều.
La Kiều sợ đến mức điên cuồng lắc đầu, làm người hoài nghi cô ta có thể lắc đến rớt đầu hay không.
Cô ta thậm chí còn muốn chạy trốn khỏi khống chế của bác sĩ, cuối cùng vẫn bị bác sĩ gắt gao ấn tại chỗ.
Một cảnh sát mở notebook trong tay ra: "La tiểu thư*, người sống sót ở quán bar bị thú dị hình tấn công vào tối hôm qua nói rằng, là cô hẹn bọn họ tới đó gặp mặt, cảnh sát hy vọng cô có thể phối hợp điều tra."
(* Ở đây edit sát nghĩa nhất là La nữ sĩ nhưng vì truyện có mấy cái cách gọi như kiểu bá tước, quân vương nên mình sửa thành La tiểu thư cho hợp, mng thấy cái nào hay hơn thì góp ý mình sửa nha!)
Địa điểm thú dị hình tàn sát người chính là ở một quán bar.
"Người sống sót?" Nghiêm Đình Vân sắc bén hỏi: "Có phải là phóng viên không?"
"Không! Không!" La Kiều hoảng sợ trợn tròn hai mắt, không dám tin rằng Nghiêm Đình Vân thế nhưng lập tức liền liên tưởng đến.
Cô ta hoàn toàn không dám tiếp thu hình tượng của mình bị huỷ diệt ở trước mặt Nghiêm Đình Vân, lập tức đẩy bác sĩ ra, nhào tới cửa sổ muốn nhảy xuống.
Còn may ba cảnh sát có thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng áp chế cô ta.
"La Kiều tiểu thư, cách làm cực đoan này của cô, chúng tôi hoài nghi cô có quan hệ với khủng bố tập kích, mời cô tích cực phối hợp điều tra!"
La Kiều bị cảnh sát kéo ra khỏi cửa sổ, cô ta bởi vì quá mức hoảng loạn sợ hãi mà thét chói tai vài tiếng, sau đó trực tiếp ngất đi.
Bác sĩ còn tính toán trị liệu cho La Kiều, cảnh sát lại tỏ vẻ cục cảnh sát có đội cứu hộ chuyên môn xử lý độc của thú dị hình, trực tiếp mang La Kiều đi.
Sau khi cảnh sát và bác sĩ rời đi, phòng bệnh trong lúc nhất thời cực kỳ an tĩnh, tựa như thê lương đổ nát sau cơn bão.
Thẳng đến khi một tiếng chuông đột ngột vang lên, biên kịch xấu hổ tiếp nhận điện thoại, nguyên lai là công ty bảo an đồng ý phái người tới.
Cao Kim Duyệt cười gượng hai tiếng: "Phái người tới là tốt, chúng tôi về đoàn phim đây, còn một đống chuyện phải làm."
"Đúng đúng, cảnh tượng trong tửu quán Stile còn một chút nữa mới dựng xong......"
"Đúng vậy, hôm nay nhất định phải làm xong, ngày mai là màn diễn đầu tiên của Semir!"
Hai biên kịch điên cuồng gật đầu, giống như phu thê giao bái.
"Đình Vân, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước nhé." Tưởng Tân Thiên tổng kết chuyến thăm bệnh bằng một câu, lập tức mang theo đám người rời đi.
Nghiêm Đình Vân gật gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.
Kết quả thấy Hà Hoan cũng muốn đi, nhịn không được nói: "Tiểu Hoan, em......"
Chuyện La Kiều gã đã ẩn ẩn đoán được, nhưng gã lại không dám liên tưởng sâu hơn, vạn nhất năm đó, năm đó......!
Đô tay Hà Hoan cắm trong túi quần, lười nhác dựa vào cánh cửa, bộ dáng không chút để ý: "Đám phóng viên kia, cùng với đám phóng viên ba năm trước bôi nhọ tôi đoạt tài nguyên của anh, mỗi ngày đều nhục mạ tôi ở cửa nhà, là cùng một nhóm người."
Biểu tình kinh ngạc của Nghiêm Đình Vân đọng lại, tựa hồ là không dám biến hóa, giống như nhân vật trong kịch câm, không truyền đạt được bất kì âm thanh nào.
Hà Hoan nhìn Nghiêm Vân Đồng ở trong góc, cười cười, xoay người rời đi.
......!
Cảnh tượng trong tửu quán Stile rốt cuộc cũng dựng xong.
Sân khấu gỗ dương mộc, dàn lửa trại, khung chịu lực bằng đá, đầu thú trang trí......!
Thổ vại dùng để chế tác thành thùng rượu, được dùng để xây nên vách tường tửu quán, miễn cưỡng cản trở gió cát quấy nhiễu.
Trên vách tường là màn lụa đỏ rũ xuống, bên cửa sổ chồng chất xương thú, từ xương đầu, xương ngực đến xương ngón chân, cái gì cần có thì đều có.
Tất cả đều là lễ vật biểu đạt tình yêu của nhóm người theo đuổi.
Sa mạc lãng mạn không có hoa hồng, giết chóc và tử vong mới là thứ làm người si mê.
Dưới ánh trăng, màn lụa xốc lên một chỗ trống, lộ ra một đoạn cánh tay mềm mại.
Hình xăm rắn đuôi chuông tinh xảo, mắt rắn thon dài đỏ tươi, vừa tà ác lại vừa mỹ diễm.
"Semir! Semir!"
"Cục cưng, bảo bối, mau xuống đây! Tôi chờ không kịp!"
Dưới sân khấu, nhóm tráng hán tràn đầy tinh lực để thân trần, phơi bày cơ bắp cường tráng.
Bọn họ giơ tay lên cao, ý đồ dùng động tác múa may khiến cho mỹ nhân trên đài cao chú ý.
Mỹ nhân cao gầy đội san hô đá quý, vòng cổ răng thú sắc nhọn điểm xuyết trên chiếc cổ thon dài, khuyên tai màu huyết hồng trên đôi tai tinh xảo.
Mái tóc quăn dài màu xám như thác nước rũ xuống, trút xuống tùy theo ánh trăng, theo bước chân ưu nhã của y mà tản ra ánh sáng nhu mỹ.
Hà Hoan đi qua vòng tròn hình vòm, lại chậm rãi bước từng bước trên thảm đỏ đến sân khấu.
Vòng eo thon thả, hai chân thon dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn mềm mại phập phồng, giống như cồn cát uốn lượn trong gió.
Tư thái y ngạo mạn tự phụ, không giống ca cơ phong trần, ngược lại giống thần Muse đi xuống thần đàn.
Vô số đôi mắt si ngốc nhìn thân thể mỹ diệu của y, hô hấp cũng đi theo tiết tấu bước đi của y.
Theo nhân viên quay phim hô một tiếng "action", dưới sân khấu liền vang lên tiếng huýt sáo rung trời, tựa như sóng biển thổi quét đến.
Nhóm tráng hán giống như bị kích phát adrenalin, không khí từ xao động trở nên điên cuồng, tựa như đám fans cuồng nhiệt đánh mất lý trí.
"Bảo bối! Tôi muốn quỳ xuống liếm ngón chân em!"
"Giết tôi đi, chỉ cần em cho tôi một nụ hôn!"
Tưởng Tân Thiên bị trận thế này làm cho chấn kinh, diễn viên quần chúng được mời hoàn toàn không cần chỉ huy, thậm chí còn bị mất khống chế.
Càng đáng sợ hơn chính là, bảo an canh giữ ở bên sân khấu tửu quán, là đang thật sự dùng sức ngăn lại mấy tráng hán mãnh liệt đó.
"Mau, theo vào, đặc tả sườn mặt." Tưởng Tân Thiên đứng ở sau chỉ huy, đồng thời chặt chẽ chú ý hiệu quả trên màn hình.
Cao Kim Duyệt và nhiếp ảnh gia cũng bị trận thế này làm cho chấn kinh, Tưởng Tân Thiên rống một tiếng to mới làm bọn họ tỉnh táo lại.
Cao Kim Duyệt chép miệng: "Thật là tuyệt thế yêu cơ, tôi cá chắc sau khi chiếu, toàn tinh tế đều sẽ điên cuồng."
Nhiếp ảnh gia cũng lẩm bẩm: "Sườn mặt này, đẹp đến mức tôi không thể hô hấp......!Tôi muốn chụp hình!"
Nicolia đứng xem ở bên cạnh lập tức mở ra trí não: "Đáng tiếc Nghiêm ảnh đế không ở nơi này, anh nhiếp ảnh à, anh nhất định phải gửi cho tôi, tôi muốn chuyển cho Nghiêm ảnh đế xem!"
Tưởng Tân Thiên cuốn kịch bản cho mỗi người bọn họ một cú: "Nhanh quay chụp đi!"
......!
Mà lúc này, ở cửa khách sạn kho tinh cách đó không xa.
Bí thư Kim Tư Lợi của tinh cầu Ksburg, dẫn theo một số quan viên lớn, tiếp đón một nhân vật lớn.
Bí thư Kim Tư Lợi tháo mũ xuống, mặt đầy tươi cười, khom người khom lưng: "Tướng quân Miles, hoan nghênh ngài đến với Ksburg, xin ngài nhất định phải cứu vớt nhân dân đế quốc."
Cánh cửa xe mở ra, bậc thang chậm rãi được thả xuống, một đôi giày da bóng loáng dẫm lên đó.
Alpha cao lớn đĩnh bạt đi ra, thanh âm trầm thấp uy nghiêm: "Chào ngài, Kim Tư Lợi tiên sinh, đây là chức trách của tôi."
"Mời đi bên này." Kim Tư Lợi làm người quản lý tối cao của tinh cầu Ksburg, từ lúc sự kiện thú dị hình phát sinh đến bây giờ cũng chưa ngủ giấc nào, dưới mắt là một mảnh đen thui.
Ông nhìn nguyên soái trẻ tuổi bên cạnh, tân binh sáng giá của quân đội Đế Quốc, tâm hoảng loạn rốt cuộc cũng yên ổn.
Kim Tư Lợi ưỡn ngực, ân cần giới thiệu khách sạn cho Miles.
"Khách sạn kho tinh là khách sạn tốt nhất Ksburg, nơi này có cổ phần của chính phủ, cho nên thường được dùng để tiếp đãi khách quý, bảo an và phục vụ cũng đều là tốt nhất."
Miles đi theo ông chỉ dẫn, đi vào thang máy một đường lên thẳng tầng 12.
Đập vào mắt chính là đại sảnh rộng mở, ở giữa là bàn tròn hội nghị to lớn, tấm thảm tinh mỹ kéo dài đến mỗi một phòng, giống như lời mời không tiếng động.
Kim Tư Lợi mở ra một phòng chính giữa hành lang: "Đây là phòng ngủ chúng tôi chuẩn bị riêng cho ngài, phòng hội nghị ở bên cạnh, còn lại là phòng được chuẩn bị cho phó quan và những quân nhân đi theo ngài, ngài xem có chỗ nào không ổn không."
Miles bước vào phòng, trong phòng được trang hoàng xa hoa lãng phí.
Miles nhíu mày, sinh hoạt trong quân đội nhiều năm làm gã phi thường chán ghét chủ nghĩa hưởng thụ, đặc biệt là viên đạn bọc đường nịnh nọt của con người, phảng phất như đang vũ nhục ý chí sắt thép của gã.
"Kim Tư Lợi tiên sinh, tôi tới để tiêu diệt thú dị hình, không phải là khách du lịch."
Kim Tư Lợi ngẩn người, trên trán nháy mắt che kín mồ hôi lạnh, ông run run thịt trên má: "Này chỉ là......!Chỉ là......"
Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hò hét điếc tai, còn có ánh lửa tận trời, tựa như đang tụ tập gây chuyện.
Miles khởi động chân dài, hai ba bước liền đến ban công.
Kim Tư Lợi cũng nhanh chóng chạy qua, hiện tại chính là thời kỳ đặc thù, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cách đó không xa là một sân khấu hình vòm, được dựng lên bằng gỗ, lửa trại nổi lên bốn phía, màn lụa đỏ bay phấp phới.
Mỹ nhân cao gầy đội san hô đá quý đứng ở giữa, hai tay mảnh khảnh giơ lên đỉnh đầu, bắt chước tư thái bị cầm tù trói buộc.
Người đó nghiêng mặt, hơi hơi cúi đầu, ánh lửa và ánh trăng đan xen trên khuôn mặt trắng nõn, phác hoạ ra hình dáng cằm ái muội.
Thê mỹ động lòng người, rồi lại dị thường có thể gợi lên dục vọng con người.
Môi đỏ thắm của người đó mấp máy, tựa hồ là đang ngâm xướng