Lý Hạc Dương nhìn cánh hoa hồng rơi rụng đầy đất, lại nhìn vẻ mặt Hà Hoan "Ngưỡng mộ" nhìn Miles.
Gã chỉ cảm thấy......!
Gã còn chưa nghĩ xong từ ngữ để hình dung tâm tình của mình, liền thấy tất cả mọi người đều tò mò nhìn gã.
Thật là đù má!
Cao Kim Duyệt lặng lẽ nói với Nicolia: "Miles là vị hôn phu của Hà Hoan, tôi chỉ nói cho một mình cô biết, cô đừng nói cho người khác!"
"Tôi nghe thấy được."
"Tôi cũng nghe thấy!"
Sau đó, người trong đoàn phim đều biết.
"Ông biết không, Miles cư nhiên là vị hôn phu cũ của Hà Hoan!"
Nhưng tin tức luôn dễ dàng thiếu cánh tay cánh chân, truyền rồi truyền, cuối cùng biến thành:
"Trời ạ, Miles là vị hôn phu của Hà Hoan!"
"Mẹ tôi ơi, Hà Hoan quả thực là người thu hoạch nam thần!"
Lý Hạc Dương nghe được liền nổi gân xanh trên trán, gã thật muốn lắc đầu óc nhóm người này, nói không chừng còn có thể nghe được tiếng nước chảy.
Miles đã từng bạo lực học đường Hà Hoan!
Thời trung học, gã và Miles, Hà Hoan học cùng một trường, đương nhiên biết những chuyện ác độc Miles đã làm với Hà Hoan.
Đương nhiên, làm nam thần trong trường, Miles cũng không cần tự mình ra mặt, chỉ cần tùy tiện trào phúng vài câu, mấy fans của gã liền sẽ tự động lý giải hành động của gã.
Hà Hoan bị các loại trêu cợt vũ nhục, gã cũng không ngăn lại.
Mới làm cho những người đó càng thêm không kiêng nể gì, càng thêm ác độc.
Lý Hạc Dương còn nhớ rõ gã đã dùng không ít tiền để xử lý mấy phiền toái đó.
Kết quả hiện tại, nhìn thấy Miles lên làm tướng quân, trở thành nam thần quốc dân, gã còn muốn gặp Hà Hoan?!
Lý Hạc Dương trực tiếp đi đến bên người Hà Hoan, ngữ khí không tốt nói: "Đã mấy giờ rồi, trở về nghỉ ngơi đi!"
Hà Hoan thấy gã dùng ngữ khí và biểu cảm như đi bắt gian, y rất kinh ngạc, ngay sau đó cười như không cười nói với gã: "Tướng quân Miles chỉ là hỏi tôi vài chuyện, anh đang lo lắng cái gì?"
Lý Hạc Dương phản ứng lại, chính mình cũng là vị hôn phu cũ, xác thật là không quản được Hà Hoan, ngượng ngùng đỡ gọng kính vàng: "Anh, chỉ là quan tâm em......! Tên điên vừa rồi doạ em sợ không nhẹ, em nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Miles nhìn ra Lý Hạc Dương quan tâm Hà Hoan, cho rằng bọn họ là một cặp, hơi có chút xin lỗi nói: "Tôi đã hỏi xong rồi, hai người cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
Lý Hạc Dương nghe thấy gã nói ôn hòa như vậy, mắt trợn trắng, gã năm đó ở trong trường học là giáo bá hoành hành một phương, giả bộ thân sĩ cái gì.
Đột nhiên, một trận ho khan truyền đến, làm hiện trường xao động càng thêm náo nhiệt.
Nicolia kéo tay áo Tưởng Tân Thiên: "Tưởng đạo mau nhìn kìa! Nghiêm ảnh đế tới!"
Quần chúng vây xem vừa nghe thế, đều nhất trí quay đầu nhìn, sôi nổi làm một nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đình Vân đang bước đi.
Nghiêm Đình Vân: "......"
Gã chỉ là muốn khiến cho Hà Hoan chú ý, không nghĩ tới lại bị quần chúng ăn dưa ngắm nhìn.
Sớm biết liền không ho khan, tình huống hiện tại còn áp lực hơn lần đầu tiên gã bước trên thảm đỏ.
Hà Hoan cũng thấy được Nghiêm Đình Vân, vội vàng đi tới: "Bác sĩ đã nói chưa thể xuất viện mà?"
Nghiêm Đình Vân thấy Hà Hoan ném Lý Hạc Dương và Miles sang một bên, đi đến bên cạnh gã, từ xấu hổ lại biến thành đắc ý.
Gã hạ giọng nói với Hà Hoan: "Quá nhớ em."
Nghiêm Vân Đồng đang đỡ gã bị câu nói này làm cho kinh hoảng, sợ tới mức cả người run lên.
Sao trước kia cô ta không biết anh trai mình sến như vậy.
Cô ta trộm nhìn biểu cảm Hà Hoan, phát hiện y thế nhưng lại rất bình tĩnh.
Xem ra là thật sự rất yêu anh trai cô ta.
Hà Hoan cười cười: "Anh hẳn là nên nghe bác sĩ, vạn nhất thân thể không khôi phục tốt, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc."
Nghiêm Đình Vân nhu tình nhìn y: "Em càng có hiệu quả hơn bác sĩ."
Nghiêm Vân Đồng cả kinh đến mức nổi da gà, nhanh chóng nói: "Hà, Hà Hoan, anh tao liền giao cho mày, tao rất mệt, đi về ngủ trước đây!"
Cô ta nói xong cũng mặc kệ Hà Hoan có đồng ý hay không, trực tiếp đưa cánh tay Nghiêm Đình Vân đến trước mặt Hà Hoan, nhanh chân chạy trốn.
Nghiêm Đình Vân lần đầu tiên cảm thấy em gái gã ngoan ngoãn hiểu chuyện, xem ra giáo dục hôm nay rất thành công.
Về sau có thể tới thêm vài lần, cũng bớt lo thay cha mẹ.
Hà Hoan nhìn cánh tay ở trước mặt mình, đang muốn duỗi tay đỡ, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Lý Hạc Dương ngấm ngầm hại người: "Xem ra Nghiêm ảnh đế vào bệnh viện một chuyến liền trở nên tàn phế, còn cần một omega đỡ."
Nghiêm Đình Vân dứt khoát đặt cánh tay trên vai Hà Hoan, công khai biểu thị chủ quyền: "Tiểu Hoan nguyện ý đỡ tôi." Gã nói, nghiêng đầu hỏi Hà Hoan: "Đúng không?"
Miles giật mình, omega tên Semir này thật đúng là rất được hoan nghênh.
Còn tưởng rằng y và alpha ôm bó hoa hồng là một cặp, hiện tại xem ra, alpha mới là kỵ sĩ truy đuổi vương tử.
Không biết vì sao, gã đột nhiên nhớ tới omega bị biển lửa bao phủ, yêu mị động lòng người, dễ như trở bàn tay là có thể mê hoặc thể xác và tinh thần người.
Lúc này, Miles nhìn thấy Hà Hoan nhỏ giọng nói một câu bên tai Nghiêm Đình Vân.
Huấn luyện quân sự nhiều năm qua, đã làm ngũ cảm của Miles nhanh nhạy hơn alpha bình thường rất nhiều, hơn nữa bọn họ còn dựa gần, gã liền nghe rõ ràng câu nói kia:
"Anh Nghiêm à, tôi chỉ sợ không thuận tiện