Đây là lần đầu tiên Ellen gặp người Trung Quốc, trước đó anh ta luôn cảm thấy tóc đen mắt đen quá đơn điệu và u ám.
Vì thế anh ta thật sự không thể hiểu được vẻ đẹp của công chúa Bạch Tuyết với làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen mỹ lệ.
Nhưng hiện tại anh ta nhận ra vẻ đẹp đó hoàn toàn phù hợp để miêu tả người đàn ông trước mắt.
Phải nói là đẹp mỹ lệ, nhưng bạn sẽ hoàn toàn không thấy nữ tính chút nào ở cậu ấy, bạn vẫn nhận thấy được rõ ràng cậu ấy là con trai.
Ellen đứng tại chỗ, cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình, anh ta nên chọn thời điểm thích hợp hơn để xuất hiện.
Cố Thanh Trì chỉ nghe tiếng gõ cửa nhưng không nghe rõ lời Ellen vừa nói, nên lúc này cậu nhìn ra phía sau thấy cả Ellen và Slater cả hai tay đều trống không, cậu có chút do dự hỏi.
"Dịch vụ phòng?"
Bọn họ quay phim ở một khu dân nghèo, là một chỗ đặc thù.
Tuy đẹp đẽ, náo nhiệt nhưng cũng nguy hiểm.
Mặc dù các loại kiến trúc độc đáo khác nhau chen lấn, nhưng các tòa nhà theo phong cách châu Âu mang trong mình vẻ đẹp rất riêng.
Khi bạn đi bộ trên đường thường sẽ được các người dân chất phác trong thị trấn chào đón rất nồng nhiệt.
Nhưng dù sao đây cũng là khu ổ chuột, nơi đây sức mạnh của luật pháp không có tác dụng gì lớn, đương nhiên ở nơi này buôn bán thuốc phiện tràn lan, và gần như có thể phơi bày ra ánh sáng, không cần phải giấu diếm.
Mặt u ám vẫn luôn tồn tại.
Những đứa trẻ hoạt bát trên đường phố có thể là thành viên của băng đảng trộm cắp.
Khi màn đêm buông xuống sẽ có những người đàn ông và phụ nữ trang điểm xinh đẹp đứng bên ngoài khu phố thương mại.
Ngay cả khi bọn họ đang ở khách sạn tốt nhất, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đến phòng nhét miếng quảng cáo, cung cấp dịch vụ phòng đặc biệt.
Dịch vụ phòng ở đây hẳn là đề cập đến việc đó.
Slater lúc trước đã đặc biệt nhắc nhở, tất cả các thành viên trong đoàn không được dính đến những việc đó.
Nếu không cần thiết, nên giữ khoảng cách với người bản địa.
Ngày hôm qua Ellen cũng nhận được một tấm danh thiếp, bây giờ Cố Thanh Trì nói về dịch vụ phòng, anh ta lập tức nghĩ lệch đi.
Mặt anh ta thoáng ửng hồng, lúng túng đáp.
"À, à"
Vì giọng anh ta quá nhỏ, Cố Thanh Trì liền quay tai sang một bên nghiêng người về phía trước để nghe, thản nhiên nói.
"Vậy đồ ăn vặt của tôi đâu?"
Nhà hàng của khách sạn chỉ phục vụ đến chín giờ sáng, Cố Thanh Trì lúc đó vẫn chưa thức dậy.
Đồ ăn vặt mà Tạ Lục Dữ mang theo cho cậu đã hết sạch từ mấy ngày trước, chịu đói được hai ngày Cố Thanh Trì liền ngoan ngoãn học cách gọi đồ ăn đến phòng.
Chỉ là ở loại khách sạn giá rẻ này đồ ăn đưa đến rất chậm, cũng không hợp khẩu vị của cậu, chỉ có mấy cái bánh bao còn ăn được, chính là cái loại không thêm bơ, nếu thêm bơ hoặc lớp đường bên trên thì sẽ quá ngọt.
Ellen nhìn qua sắc mặt Slater trong vô thức, anh ta thay Cố Thanh Trì toát mồ hôi lạnh, tiêu rồi.
Slater cau mày bước tới.
"Tốt lắm, cậu bé, cậu đừng nghĩ có vẻ ngoài tốt mà làm bậy, tôi cũng không ưng cái vẻ ngoài ——"
"Xin lỗi ngài, làm ơn cho tôi đi qua."
Một nam phục vụ đi tới với chiếc xe đẩy, anh ta nhìn đồng hồ và cúi đầu xin lỗi Cố Thanh Trì.
"Thật xin lỗi ngài, vì trong nhà bếp xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nên tôi đã đến trễ bảy phút, đây là điểm tâm sáng của ngài, đều là những món mới nhất, mời ngài dùng thong thả."
Cố Thanh Trì tránh sang một bên để người phục vụ đẩy món tráng miệng vào phòng, còn mình thì đi lấy ví từ ngăn tủ bên cạnh, tùy tiện rút một phần tiền mặt làm tiền boa cho người phục vụ.
Nam phục vụ nhận tiền boa rồi cắm vào túi áo trước ngực Cố Thanh Trì một bông hồng.
"Thưa ngài, đây là bông hồng đẹp nhất trong vườn hoa sáng nay.
Chúc ngài có một ngày tốt lành."
Cố Thanh Trì nhận lấy, nói cảm ơn và thuận tay đặt nó lên chiếc tủ bên cạnh, ở đó đã có vài bông hoa rồi, có một số cánh hoa đã bắt đầu cuộn lại và khô héo.
Lúc này người phục vụ mới nhìn Ellen và Slater rồi nói.
"Ngài có gặp rắc rối gì không? Tôi có thể gọi bảo an giúp ngài."
Slater và Ellen đứng trước cửa lúng túng.
Trước đó, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng chất lượng phục vụ lại khác biệt như vậy.
Khách sạn này thật sự đúng như giá tiền của nó, chất lượng phục vụ rất kém.
Gọi đồ ăn sẽ không đến đúng giờ, đến muộn 30 phút là chuyện bình thường, lúc nào cũng để đồ ăn nguội lạnh, càng đừng nói đến việc tặng hoa hồng.
Nhân viên phục vụ luôn ngoảnh mặt làm ngơ với người lạ lẻn vào, thà ít một