Cố Thanh Trì đột nhiên bị kéo tới, thân thể hoàn toàn phải dựa vào người phía sau mới ổn định lại được, tay đối phương rất có lực, vững vàng nâng eo và vai Cố Thanh Trì lên.
Đối với Coronso, sàn nhảy chính là lãnh địa của anh ta, anh ta chính là quốc vương của nơi này.
Latin cực kỳ phổ biến ở nơi đây.
Phòng khiêu vũ Nữ Hoàng là trung tâm giải trí cho những người trẻ tuổi trong thị trấn.
Ngay cả lễ tốt nghiệp của tất cả các trường học trong thị trấn cũng được tổ chức tại đây.
Nơi này không có cơ sở dạy vũ đạo chính quy, mọi người đều xem nó như thú vui giải trí, cha mẹ ở nhà rảnh rỗi thì dạy cho con nhỏ, còn bọn nhỏ thì tự giao lưu với nhau trong những buổi vui chơi.
Nhóm thanh niên tự giao lưu với nhau tại phòng khiêu vũ Nữ Hoàng.
Coronso trên sàn nhảy luôn là trung tâm của sự chú ý, khi anh ta ở đó không ai có thể chiếm được vị trí trung tâm của sàn nhảy, mọi người đều âm thầm dành cho anh ta vị trí tốt nhất.
Anh ta dường như sinh ra để dành cho Latin.
Corenso có làn da màu lúa mì, cơ bắp dẻo dai và cứng cỏi, khi anh ta bắt đầu say mê nhảy múa, các cô gái sẵn sàng trao cho anh những nụ hôn của mình dù anh ta có là tên côn đồ du đãng trên phố.
Coronso không có bạn nhảy cố định, bởi vì hầu như không có ai có thể nhảy với anh ta suốt toàn bộ quá trình, cho nên anh ta sẽ giữa đường tùy tiện bắt người.
Chỉ có lúc này, mọi người mới nhớ rằng Latin cũng là một môn thể thao thi đấu.
Cố Thanh Trì không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nhìn thấy cái cằm, đối phương dường như hoàn toàn không có ý cúi đầu xuống, anh ta ngưỡng cao cổ, tư thế uyển chuyển.
Họ ở gần nhau, Cố Thanh Trì có thể cảm nhận được lồng ngực của người phía sau hơi phồng lên rồi xẹp xuống.
Nhịp trống âm nhạc ngày càng nhanh.
Anh ta quấn lấy Cố Thanh Trì, quay đi quay lại vài vòng, dẫn dắt động tác của bạn nhảy, anh ta chọn điểm đều rất tốt, vẫn luôn hướng về phía sànn nhảy bên trong.
Cố Thanh Trì theo bản năng liền bước theo động tác của anh ta, nhảy ra mấy bước cơ bản của Latin, ở trong nước học Latin thời gian dài, các bước cơ bản chiếm đến 60%.
Nhảy vài bước như vậy, Coronso liền biết Cố Thanh Trì có thể nhảy được.
Vũ công trên sân nhảy đều nhường đường cho bọn họ, giống như làn nước chờ bọn họ đi qua liền tụ lại.
Nhạc xập xình từng nốt, sắp kết thúc một chương để bắt đầu một chương mới, lúc này tình cờ ở giữa sàn nhảy, nơi bọn họ dừng lại, xung quanh đều là những vũ công khoác lên mình tranh phục đẹp đẽ, thần thái mỗi người đều sáng láng.
Mà bọn họ, đang ở trung tâm.
Khi đám đông nhìn rõ mặt Cố Thanh Trì, toàn bộ sàn nhảy đều vỡ òa trong tiếng hoan hô.
“Trước đây chưa từng nhìn thấy cậu ấy, nhưng trông cậu ấy hơi quen quen.”
“Chúa ơi! Bật nhạc lên, tôi muốn xem cậu ấy nhảy.”
Tựa như cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, Cố Thanh Trì nghĩ thầm, từ xa liếc nhìn qua đám người thấy Tiểu Khả đang cầm áo khoác của cậu lên, vắt qua tay, vẻ mặt bối rối đối mặt với cậu.
Âm nhạc chuyển sang một nốt mới, sau đó từng giai điệu vui vẻ vang lên.
Coronso và Cố Thanh Trì lần này không bám sát nhịp điệu mà trễ một nhịp.
Bởi vì khi bắt đầu nhảy, Coronso phát hiện ra Cố Thanh Trì không biết nhảy những bước nhảy của phái nữ, cả hai đều xuất phát từ bước nhảy của nam, thiếu chút nữa va vào nhau.
Nhảy Latin cơ bản đều phải học bước nhảy cả nam và nữ.
Vì dù cơ sở dạy học chuyên nghiệp không chính thống hay trên thị trấn nhỏ này vốn là không chính thống, hay cơ sở dạy học chuyên nghiệp thì tỷ lệ bạn nhảy nam nữ cũng không khớp nhau, vậy nên đều sẽ ngẫu nhiên ghép đôi, các đối tác rất khác nhau.
Nhưng Cố Thanh Trì là mời giáo viên ở công ty về dạy một kèm một, thời gian học cũng ngắn nên tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề này.
Coronso thuận theo sửa lại bước nhảy sang bước nhảy dành cho nữ, anh ta vặn mình từ lưng sang eo, các bước nhảy của nữ càng có tính biểu tượng, biên độ cũng lớn hơn một chút.
Anh ta vòng quanh Cố Thanh Trì, rồi nhanh chóng tới gần, rồi lại rời đi, như gần như xa.
Đám người vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Đây chính là Coronso đó, anh ta vậy mà cũng có ngày nhảy bước nhảy của nữ.
Phải biết là Coronso không chỉ là bạo quân trên sàn nhảy, mà ở trong thị trấn nhỏ giữa đám người trẻ tuổi hắn cũng là người đứng đầu, mọi người đều biết rằng ở thị trấn nhỏ này, phải tuân thủ luật lệ của Coronso.
Muốn trấn trụ đám người kia không dễ dàng, anh ta không được tỏ ra chút mềm yếu nào, nếu không sẽ bị bầy sói nuốt chửng.
Những người có mặt ở đây, dù ở ngoài hay trong sàn nhảy đều bị nhiễm theo bầu không khí lúc này, vô thức lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.
Ranh giới giữa trong và ngoài sàn nhảy lúc này rất mờ nhạt.
Có người bò lên bàn, mở ra từng chai champagne rẻ tiền, ngay cả những nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản cũng bị bầu không khí lây nhiễm, tầm mắt đều hướng về một phía, bước theo mỉm cười.
Chờ đến khi đoạn nhạc kết thúc, Cố Thanh Trì liền lập tức xuyên qua đám vũ công như như bướm như hoa trên sàn nhảy, tới bên Tiểu Khả.
Trang phục Cố Thanh Trì có chút không hợp trong đám người, chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản quá mức so với những bộ quần áo được viền quanh bởi hoa và ren, nhưng cậu vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong đám đông đến nhân viên phục vụ đi lại còn rất khó khăn, nhưng cậu lại không bị cản trở.
Coronso không biết từ lúc nào cũng đi xuống theo.
Đôi mắt anh ta sáng ngời, chống một tay, từ cái bàn nhảy qua, đi theo chân họ chào hỏi.
“Hey, hai người là mối quan hệ bạn bè nam nữ sao?”
Cố Thanh Trì nhìn hắn một cái, không lên tiếng cầm áo khoác từ tay Tiểu Khả, dùng tay che chở cô, ngăn cách với mọi người xung quanh xuyên qua đám người rồi rời đi.
Đây là có chút không vui.
Tiểu Khả đi theo Cố Thanh Trì, đương nhiên biết Cố Thanh Trì có thái độ gì.
Coronso vẫn đứng đó, những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dán vào má.
Xung quanh đã có bạn bè vây lại.
Một anh chàng da đen bím tóc dây thừng khoác tay