Sau khi Tạ Ngu kinh mạch bị phế, đã bị giam vào Trấn Linh Đài —— chính là một cái lồng khổng lồ dùng huyền thiết chế tạo, biên giới mỗi chỗ đều là hừng hực liệt hỏa, từng chút một mà ăn mòn ý thức cùng linh hồn người bị cầm tù.
Thiếu niên tử khí trầm trầm mà quỳ rạp trên mặt đất, tóc dài hỗn độn mà phô trên mặt đất, cả người đều bị máu tươi bao lấy, hô hấp phi thường mỏng manh.
Mà cố tình lúc này, Trấn Linh Đài bị xâm nhập bởi một vị khách không mời mà đến.
Là Hạ Hiên Dật.
Hắn nhìn thảm dạng Tạ Ngu, khóe miệng gợi lên một tia đắc ý mà thống khoái cười.
"Tạ Ngu, ngươi nhìn xem bộ dạng ngươi hiện tại" Hạ Hiên Dật kéo lấy tóc dài của Tạ Ngu, bắt hắn ngẩng đầu, khi nhìn đến gương mặt đang tái nhợt lại vẫn không hết kinh diễm kia, đáy mắt hiện lên hận ý khắc cốt.
Lông mi hơi hơi động, Tạ Ngu mở hai tròng mắt.
Đồng tử đen như mực trống rỗng chết lặng, thời điểm nhìn về phía Hạ Hiên Dật đã không có sợ hãi cũng không có kinh hoảng, chỉ là đạm bạc như nước bình tĩnh cùng miệt thị.
Đúng, là miệt thị.
Cái cuồng vọng cùng kiêu ngại chưa bao giờ đem hắn để ở trong mắt làm Hạ Hiên Dật cảm thấy chính mình như là một tên hề nhảy nhót.
Rõ ràng giờ phút này Tạ Ngu không hề có sức phản kháng, tựa như một cái phế nhân, nhưng vẫn mang theo khí thế nhiếp nhân tâm phách, đem Hạ Hiên Dật chấn trụ, đồng dạng cũng kích khởi nội tâm hắn muốn phá hủy cái sự quật cường này.
Hắn nâng lên chân, hung hăng mà dẫm lên trên cổ tay Tạ Ngu, đau nhức truyền đến khiến thiếu niên phát ra tiếng nức nở trầm thấp cùng rên rỉ.
"Ngươi còn có tư cách gì dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta?" Hạ Hiên Dật trừng lớn hai tròng mắt, gân xanh trên trán bạo khởi, âm lãnh dữ tợn.
Tạ Ngu cánh môi phát run, ánh mắt lại kiệt ngạo khó thuần, cười lạnh trào phúng nói: "Chỉ bằng ngươi hao tổn tâm cơ, sư huynh cũng không thèm liếc ngươi một cái."
"Tìm chết!" Hạ Hiên Dật tựa như bị chạm vào nghịch lân, cắn răng gầm lên.
Hắn nâng lên tay cho Tạ Ngu một cái tát, thiếu niên thân mình vô lực mà ngã trên mặt đất, gương mặt sưng lên.
Hạ Hiên Dật chỉ nghĩ lập tức đem khuôn mặt hồ mị liền hủy diệt, làm người ta nhìn đến cũng thấy ghê tởm.
"Tạ Ngu, ngươi chỉ sợ có chuyện còn không biết đi?" Hạ Hiên Dật âm thanh bí ẩn mà nói, "Sư tôn bởi vì ngươi mà đã chết!"
Tạ Ngu sắc mặt nháy mắt biến đổi, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Như thế nào lại....Sư tôn hắn...."
Trong đầu hiện ra một vị tiên giả đầu bạc hiền từ, thường xuyên xoa đầu của hắn, kêu hắn Ngu nhi.
Hắn không nhớ rõ cha mẹ mình là ai, là sư tôn đem hắn đưa tới Thánh Khư phái nuôi nấng lớn lên.
Mà hắn lại làm ra chuyện bại hoại nề nếp gia đình làm sư tôn thất vọng tột đỉnh.
"Ngươi gạt ta! Sư tôn tuổi thọ bất quá chỉ còn một nửa, nhưng như thế nào lại đột nhiên chết được!"
Hạ Hiên Dật như là muốn đem điều an ủi cuối cùng của Tạ Ngu đều dập nát hết, từng câu từng chữ mà nói: "Sư tôn muốn đột phá Độ Kiếp kỳ, thực mau là có thể phi thăng thành tiên, lại bởi vì ngươi làm ra chuyện bực này gièm pha tích tụ vào tâm, phun ra một ngụm ác huyết liền bất tỉnh nhân sự."
"Sẽ không.... Sư tôn sẽ không chết......" Tạ Ngu lắc đầu đến muốn điên rồi, đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn.
Đều là bởi vì hắn.... Đều là hắn hại chết sư tôn....
Hạ Hiên Dật lạnh lùng mà nói: "Ngươi còn có cái thể diện gì mà sống trên đời? Tạ Ngu, vì cái gì người chết không phải ngươi?"
Thiếu niên thống khổ tê tâm mà hô một tiếng, nước mắt hỗn tạp cùng vết máu trên mặt đều đã khô cạn, cả người đều ở không thể kiềm chế mà run rẩy.
Hạ Hiên Dật thích nhất nhìn đến hình dáng Tạ Ngu tuyệt vọng lại thê thảm.
Nhưng hắn càng muốn Tạ Ngu vĩnh viễn mà biến mất.
"Tội nhân Thánh Khư phái, nên bị nghiền xương thành tro, vạn kiếp bất phục." Hạ Hiên Dật tiếp tục dù bận vẫn ung dung mà nói, "Nhanh thôi, ngươi sẽ bị trói trên Diệt Hồn Trụ, bị Cửu Dương Chân Hỏa từ người sống sờ sờ thiêu đến chết, hồn phi phách tán."
Tạ Ngu như là cái gì cũng đều nghe không thấy.
Hắn ôm cánh tay chính mình, đem đầu chôn ở trong cánh tay.
"Sư huynh..... Sư huynh sẽ không bỏ a Ngu...." Tạ Ngu thần trí đã không rõ ràng, đắm