Có mấy lời nói, do đương sự nói ra ngược lại lại không có lực sát thương bằng việc nghe thấy từ trong miệng của người khác, nếu người trách cứ Tưởng Ứng Thần là Trình Dương, thì khả năng cao là anh ta sẽ cảm thấy không vui, nhưng người chất vấn anh ta lại chính là Chu Khuyết Đình, điều này khiến cho Tưởng tổng á khẩu không trả lời được.
Chu Khuyết Đình còn không chịu ngừng nghỉ, khắc nghiệt cười nhạo một tiếng, biểu đạt sự khinh thường của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn, rồi mới quay ra nói với Trình Dương: "Tôi lên tầng trước, có việc cứ tìm tôi."
"......" Trình Dương tặng cho anh một ánh mắt với hàm ý, mong anh một vừa hai phải thôi.
Chu Khuyết Đình gật gật đầu, cũng không biết anh gật đầu như thế là đã hiểu được cái gì, dù sao thì vẻ mặt của anh chính là kiểu "tôi hiểu, tôi hiểu", sau đó anh quay người, vào thang máy, đi về.
Tưởng Ứng Thần yên lặng quay người lại, lần này, xác thật là anh ta đã tới chậm một bước, đây là sự thật không thể thay đổi.
Trình Dương đi theo phía sau anh ta, đóng cửa lại, an ủi nói: "Tưởng tổng, đừng để mấy lời đó của ảnh trong lòng."
Tưởng Ứng Thần suy nghĩ, rõ ràng chính mình vừa nhận được tin tức là đã nhậ thấy được có chuyện không đúng, bỏ dở cả hội nghị đang tiến hành, trực tiếp đuổi đến đây, lại vẫn là chậm hơn Chu Khuyết Đình trùng hợp đang chuyển nhà, lại vừa lúc đụng phải cảnh Thẩm Viêm đến quấy rối, cũng vừa lúc cứu được Trình Dương.
Sẽ có chuyện trùng hợp như vậy hay sao?
Tưởng Ứng Thần nhìn về phía Trình Dương, trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ: "Hai người các cậu hình như luôn là có thể gặp được một cách ngẫu nhiên."
Trình Dương trầm tư: "Khả năng đây chính là sự an bài của vận mệnh đi."
Tưởng Ứng Thần: "......"
Trình Dương vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Loại chuyện như kiểu duyên phận này ấy à, *khả ngộ bất khả cầu, thật ra, hôm nay anh có thể đến đây, tôi đã cảm thấy rất bất ngờ rồi......"
*khả ngộ bất khả cầu: có thể gặp được là may mắn, chứ không nên cưỡng cầu.
"Tôi cũng không tin vào số mệnh." Tưởng Ứng Thần còn đang đắm chìm trong cái đề tài trước đó.
Trình Dương: "......"
Tưởng tổng đột nhiên ngộ ra: "Tiểu Trình, vẫn là do tôi không đủ quan tâm cậu, rõ ràng đã biết rằng bạn trai cũ đang quấy rầy cậu, biết là cậu có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, lại vẫn để cậu sống ở đây một mình."
"Tạm thời cậu cứ dọn đến sống chung với tôi, chờ bạn trai cũ của cậu trở lại bình thường, rồi lại quay về đây ở, như vậy chuyện ngoài ý muốn như hôm nay sẽ không lại phát sinh nữa."
"......"
Tưởng Ứng Thần: "Không muốn sao?"
Không nghĩ tới người *mày rậm mắt to như Tưởng tổng cũng bắt đầu chơi tâm cơ.
Trình Dương lo lắng nói: "Công nhân trong công ty mình đều có loại đãi ngộ này sao? Phí tổn cho nhân lực có vẻ hơi cao."
*mày rậm mắt to: thường dùng để chỉ những người chân chất, thẳng thắn, chính trực, chân thành.
"Chuyện này, thật ra không phải vậy." Tưởng Ứng Thần lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trình Dương một bản hồ sơ định dạng pdf, tên đề mục là 《Hợp đồng lao động (bản chỉnh sửa)》.
Trình Dương sửng sốt, mở tệp ra, phát hiện bản hợp đồng lao động mới này đã tăng thêm mấy cái điều khoản, kỳ hạn thì không thay đổi, vẫn như cũ là đủ một năm.
Đầu tiên, về phía bên Giáp, Tưởng Ứng Thần:
1.
Yêu cầu: cung cấp chỗ ở ổn định, an toàn cho Trình Dương tiên sinh;
2.
Bảo đảm: tiền lương cơ bản mỗi tháng không ít hơn năm vạn nhân dân tệ.
Về phía bên Ất, Trình Dương:
1.
Yêu cầu: phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Tưởng Ứng Thần tiên sinh, không chỉ bao gồm một ngày ba bữa cơm, mà còn có bữa ăn nhẹ buổi chiều và bữa ăn khuya;
2.
Có thể cung cấp giá trị cảm xúc cho Tưởng Ứng Thần tiên sinh, coi như là chi phí để trả cho tiền thuê nhà đắt đỏ.
Trình Dương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Ứng Thần: "Lấy bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiều việc, Tưởng tổng tăng lương cho tôi, tôi làm thêm mấy việc cũng là điều nên.
Thế nhưng, cung cấp giá trị cảm xúc có hàm nghĩa cụ thể là cái gì, tôi không rõ lắm, làm phiền Tưởng tổng giải thích một chút."
"......" Sắc mặt của Tưởng Ứng Thần nghiêm túc, vành tai lại đỏ như là *đá Kê Huyết Thạch, "Ý của nó, chính là......!cái loại......!cái loại giá trị cảm xúc mà......!mà cậu cung cấp cho......!bạn trai cũ......!ấy."
Trình Dương bừng tỉnh, hiểu ra, đây còn không phải là một loại biến tấu của hiệp ước bao dưỡng hay sao.
Tưởng Ứng Thần có chút không dám nhìn Trình Dương.
Một mặt thì anh ta nghĩ rằng, cái loại đàn ông khốn nạn như Thẩm Viêm mà Trình Dương còn nguyện ý, vậy thì anh ta......!Chẳng lẽ anh ta lại không bằng Thẩm Viêm hay gì? Về mặt khác thì, anh ta có thể thông qua một ít chi tiết nhận thấy là Trình Dương đang rất thiếu tiền, chỉ cần tiền anh ta cho cũng đủ nhiều, Trình Dương hẳn là......!hẳn là sẽ chấp nhận điều kiện của anh ta.
Theo mức lương anh ta trả cho cậu hiện nay, đại đa số sinh viên khoá mới tốt nghiệp này đều sẽ mừng rỡ như điên rồi ký hợp đồng.
Dù vậy, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Tưởng Ứng Thần thật sự rất không quen, không khỏi hơi yếu thế, cảm thấy rất là chột dạ.
Thế nhưng trong lòng Trình Dương thì lại đang nghĩ, thế này, kém hơn mục tiêu của cậu có hơi nhiều á, Tưởng tổng, hình như hơi keo kiệt hơn so với tưởng tượng một chút.
Dù sao cũng là việc cần bán đứng chính mình mà, phải thêm tiền.
"Trước hết, hãy cứ chuyển cho tôi một trăm vạn làm chi phí an gia trước đi." Trình Dương nói, "Không phải là nhân tài đặc thù thời nay đều có phí đó sao?"
Tư thế đòi tiền quá mức thẳng thắn của cậu làm cho Tưởng Ứng Thần phải giật mình sợ hãi mà quay đầu, lông mày nhăn lại: "Sao cậu lại thuần thục như vậy?"
Trình Dương nghĩ nghĩ: "Còn phải là thuế sau."
"......" Tưởng Ứng Thần cao thâm khó đoán liếc nhìn Trình Dương một cái, "Nhận khoản tiền đó rồi, điều khoản sẽ không chỉ như bây giờ."
"Tôi là của anh." Trình Dương quyết đoán nói, "Từ tâm linh đến thân thể, xin cứ tận tình hưởng dụng."
Tưởng Ứng Thần từ lỗ tai đỏ tới tận cổ.
Anh ta đột nhiên hoài nghi quyết định của chính mình, một năm tiếp đó, thật sự là do Trình Dương cung cấp giá trị cảm xúc cho mình, mà không phải ngược lại sao?
......
Một trăm vạn vừa tới tay, là Trình Dương lập tức liên hệ bác sĩ để sắp xếp thời gian làm giải phẫu cho mẹ ngay.
Mẹ cậu hỏi tiền từ đâu ra, cậu kể, ông chủ mới là người tốt, biết tình huống của nhà mình như này, nên cho cậu vay tiền, còn không lấy lãi.
Mẹ cậu nghẹn ngào nói: "Vị Tưởng tổng này thật sự là một người quá tốt, Dương Dương, chờ mẹ hết bệnh rồi, sẽ nỗ lực làm việc, chúng ta cùng nhau trả nợ."
"Mẹ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, tiền lương của con bây giờ cao lắm, làm hai ba năm là có thể trả hết nợ." Trình Dương nói, "Nhưng nếu mẹ lại mệt đến bị bệnh, thì con cũng không mượn được tiền nữa đâu."
"Ừ ừ ừ, mẹ cũng không dám lại bị bệnh nữa." Mẹ cậu không nhịn được, lại cảm thán thêm một lần, "Trong TV, mấy ông chủ đều cắt xén tiền lương của nông dân công nhân, còn áp bức 996 gì đó, mẹ cũng không hiểu, ông chủ của các con thật là một người tốt hiếm thấy."
Trình Dương liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, Tưởng tổng thật là người tốt."
"Con phải làm việc thật nỗ lực vào, để báo đáp người ta đó."
"Con biết rồi mà."
Nói chuyện điện thoại với mẹ xong, ngay sau đó, em gái cũng gọi tới.
Tiếng nói chuyện của cô bé rất nhỏ, như là đang che miệng, không dám để cho người khác nghe được.
"Anh ơi, em hỏi bác sĩ, giải phẫu của mẹ có tỷ lệ thành công rất thấp, có khả năng......"
Giọng cô nhóc nghẹn ngào một chút, không nói được nữa.
Trình Dương ngẩn người, cậu biết rằng chính mình phải nói gì đó để an ủi bé, nhưng những lời dịu dàng thắm thiết đó như là xương cá, nghẹn trong cổ họng cậu, phun không phun ra được, cũng không nuốt vào được.
Cả người cậu cứng đờ, im lặng, cho đến sau một lúc lâu, chính cô bé tự mình khôi phục bình tĩnh.
"Không có việc gì, anh, nhất định mẹ sẽ khoẻ lên, chờ em thi đỗ đại học, có thể đi làm thêm, áp lực của anh sẽ vơi bớt đi."
Cô gái nhỏ thực sự rất tri kỷ, nhưng Trình Dương nghe xong lại nhíu mày: "Chú tâm học hành, chuyện tiền nong để người lớn lo, em không phải suy nghĩ."
"Em sẽ không làm trễ nải học tập, lần thi tháng này em xếp trước mười trong cả khối đó."
"Vậy nếu học mệt thì đi dạo phố, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp."
"Nhưng trường bọn em ai cũng mặc đồng phục trường."
Điều này nghĩa là sẽ không có ai bị bạn học cười nhạo chỉ vì quần áo cũ nát.
Trình Dương gật gật đầu: "Nếu không còn việc gì nữa thì cúp máy đi."
"Chờ một chút, còn có một