Ngoài miệng thì kêu ghê tởm, nhưng thân thể Tưởng tổng lại rất thành thật, hơn nửa tháng sau đó, anh ta không cho phép Trình Dương ra khỏi cửa, thậm chí không cho Trình Dương gọi điện với người bên ngoài, chỉ sợ ngày nào đó người của mình bị bắt đi mất.
Trình Dương trầm ngâm, như này không phải là đang nhốt cậu lại sao…… phải thêm tiền.
Tưởng Ứng Thần sảng khoái chuyển cho cậu mười vạn.
Được thôi được thôi, ngài là kim chủ, ngài kêu làm cái gì thì tôi làm cái đấy.
Tinh thần Trình Dương thanh thản ổn định, bắt đầu công việc làm chim hoàng yến, là một người luôn yêu nghề kính nghiệp, chuyện này cậu lành nghề.
Tâm tình của Tưởng Ứng Thần rất phức tạp, không biết mình có nên vui sướng hay không nữa.
tuy rằng năng lực của đồng tiền rất tốt, rất mạnh, rất dễ dùng, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Chẳng lẽ giữa anh ta với Trình Dương cũng chỉ có thể là quan hệ tiền tài thuần khiết như thế này hay sao?
Sẽ không thật sự có người thích tiền hơn cả thích anh ta đó chứ?
Nhìn ngắm gương mặt đẹp trai anh tuấn cùng dáng người cao lớn trong gương, Tưởng tổng nghĩ thầm, không thể nào.
Trong lòng Tưởng Ứng Thần đang thấy khá hụt hẫng, may mà, chưa được mấy ngày, lại có kẻ chủ động đưa tới cửa làm vật tham chiếu, vì thế anh ta phát hiện, đãi ngộ của chính mình vẫn chưa phải là kém nhất, trong nháy mắt ấy, tâm lý anh ta được cân bằng.
Kẻ đó, đúng là Thẩm Viêm.
Thẩm Viêm không cam tâm, Trình Dương yêu hắn ta như vậy, sao có thể chỉ qua mấy tháng ngắn ngủn đã thay lòng đổi dạ được chứ? Chắc chắn là đã học phải cái xấu, học được cách lợi dụng người khác để làm hắn tức giận, làm hắn khẩn trương, thấp thỏm, lo được lo mất, làm hắn trở nên càng yêu cậu hơn.
Thật là một vật nhỏ phiền phức lại mê người.
Lần này, hắn đến tìm Tưởng Ứng Thần để nói chuyện cho rõ ràng, để tên kia có thể hiểu rõ địa vị chân chính của bản thân.
Chọn đúng khoảng thời gian Tưởng Ứng Thần có ở nhà, Thẩm Viêm loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, đập phá cửa, muốn giáp mặt tranh luận với anh ta một lần.
Hắn cũng chỉ là ỷ vào diện tích biệt thự tư nhân của Tưởng Ứng Thần rất rộng, hoàn cảnh lại thanh nhã u tĩnh, ngày bình thường không ai đến thăm, mới dám kiêu ngạo như vậy.
Tưởng Ứng Thần đang tập trung họp hội nghị online, đột nhiên nghe được tiếng vang rung trời.
Đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, anh ta nhìn thấy ông quản gia đang chống gậy, run rẩy đi tới chỗ cửa ra vào, nhìn vào máy theo dõi.
“Thẩm tiên sinh, là cậu à.” Ông quản gia nói, “Có chuyện gì sao?” Người tới không có ý tốt, ông cũng sẽ không dễ dàng mở cửa.
Gương mặt cau có chua chát của Thẩm Viêm phóng đại trên màn hình: “Gọi Tưởng Ứng Thần ra đây!!”
Tưởng Ứng Thần khoanh tay, đứng dựa vào tường, ra hiệu cho cái người vì nghe thấy tiếng nên đi ra kia, Trình Dương, dừng bước lại.
Vẻ mặt của ông quản gia cực kỳ tự nhiên, trợn mắt nói dối: “Cậu chủ không có ở nhà, nếu ngài có việc gì gấp, cứ nói đi, tôi sẽ truyền đạt lại giúp ngài.”
“Tận mắt tôi nhìn thấy xe của cậu ta chạy vào trong, m* n*, ông nghĩ tôi là 250 (đồ ngốc) sao.” Thẩm Viêm như là biết được Tưởng Ứng Thần đang nghe, đề cao âm lượng, “Cháu trai, cậu có bản lĩnh cạy góc tường của người khác, lại không có bản lĩnh mở cửa ra à?! Cái đồ chỉ biết trốn trong phòng, không dám lộ mặt, không đáng mặt đàn ông!”
Hắn ta thì tức muốn hộc máu, còn tâm tình của Tưởng Ứng Thần lại trở nên rất tốt, hóa ra người bị cạy góc tường không chỉ có mình anh ta…… Không đúng, có chỗ nào cứ quái quái.
Vừa nhớ tới tên đàn ông trà xanh nào đó, là Tưởng Ứng Thần lại thấy tức mình đến mức quay ra trừng mắt lườm Trình Dương một cái, Trình Dương bày ra vẻ mặt vô tội, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đuổi cổ hắn.”
“Không cần.” Tưởng Ứng Thần không muốn cho Trình Dương tiếp xúc với mấy tên đàn ông này dù chỉ một chút, chính anh ta đi tới cửa, ra hiệu bảo ông quản gia đứng tránh sang một bên, nhìn về phía máy theo dõi, anh ta trầm giọng nói, “Thẩm Viêm, cậu đã bỏ lỡ cậu ấy rồi, đừng cứ dây dưa mãi không bỏ như người vợ bị bỏ rơi thế.”
Thẩm Viêm tức đến đỏ cả mắt lên, tên khốn kiếp chết tiệt này khoe khoang cái r**, hắn chống eo, vòng một vòng đi tại chỗ, ý tưởng chợt lóe, cười lạnh nói: “Cậu còn không biết đúng không, Trình Dương là vì tôi mới học nấu ăn, cả cái thứ mà cậu cầm đến đoàn phim khoe khoang kia, cũng m* n* là vì tôi mới đi học!”
Tưởng Ứng Thần, thật đúng là không biết còn có việc này, trong lòng thấy hơi nghèn nghẹn, lại quay đầu lại trừng mắt lườm nguýt Trình Dương, Trình Dương dùng tay làm dáng điệu “quỳ xuống xin tha”, anh ta mới thấy tâm lý vững vàng hơn, chế giễu đáp trả: “Nếu cậu ấy để ý đến cậu như vậy, tại sao lại không hề do dự rời khỏi cậu cơ chứ?”
Họng của Thẩm Viêm cứng lại: “Đó là…… Là do có chút hiểu lầm…… Đó cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, cậu biết cái gì mà đòi chen vào!”
“Còn không rõ sao?” Tưởng Ứng Thần nhẹ nhàng cười cười, “Thẩm Viêm, cậu đã là quá khứ, mà tôi, mới là hiện tại của cậu ấy.”
M* n*, Thẩm Viêm thấp giọng mắng, như một con thú cuồng nộ đang bị vây nhốt, hắn gãi gãi đầu, rồi sau đó lại như nghĩ đến cái gì: “Họ Tưởng, hợp đồng của tôi với cậu ấy còn chưa hết hạn, chuyện này, tôi không để yên.”
Tưởng Ứng Thần nhíu mày: “Hợp đồng gì chứ?”
“Một ngày làm trợ lý của tôi, thì cả đời này, cậu ấy đều là trợ lý của tôi!”
Tưởng Ứng Thần còn tưởng là chuyện gì, cười nhạo một tiếng: “Không phải chỉ là tiền vi phạm hợp đồng thôi sao, bao nhiêu? Tôi trả.”
“Cậu dựa vào cái gì trả hộ cậu ấy?”
“Cậu nói xem.” Tưởng tổng đều khinh thường trả lời câu hỏi này.
Đ** a a a! Thẩm Viêm rống lên một tiếng, vô năng cuồng nộ đá cửa.
Tưởng Ứng Thần lại biết rõ cái đức hạnh tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to của hắn ta, cười nói: “Một lúc nữa tôi sẽ gọi bảo vệ, nếu không sợ bị chụp hình, thì cậu cứ đá tiếp đi.”
Thẩm Viêm cắn răng, trong khoang miệng tràn ngập vị rỉ sắt nhàn nhạt, dưới sự phẫn nộ đến cực độ, hắn ngược lại lại trở nên bình tĩnh, vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm cameras, cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng cậu đã giành được thắng lợi rồi sao? Ngày đó khi tôi đi tìm cậu ta, còn nhìn thấy một tên đàn ông khác.
Họ Tưởng, cậu sẽ không vẫn chưa biết việc này đó chứ?”
Tôi đương nhiên biết, sắc mặt Tưởng Ứng Thần hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, quay đầu nói: “Gọi bảo vệ.”
Tôi không tin cậu không không quan tâm! Thẩm Viêm oán hận nắm chặt nắm đấm, rồi lại sợ, nếu đợi một lúc nữa thì bảo vệ sẽ thật sự đến đây, rồi tin tức về hắn sẽ bị đăng lên tin giải trí xã hội, vì vậy hắn chỉ có thể giữ sắc mặt âm trầm, rồi đi rồi.
Ông quản gia đứng chờ trong chốc lát, xác