Edit: Nguyệt Trường Ly
Thẩm Viêm chiếm được tiện nghi, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, tận dụng mọi thứ để chế tạo một ít cơ hội động tay động chân.
Ví dụ như, khi Trình Dương nhón chân lấy lọ mật ong để trên đỉnh tủ, hắn sẽ đứng ở phía sau người ta, duỗi tay cầm xuống, lại giơ lên cao thật cao, nhất định bắt Trình Dương phải cầu xin hắn, nói đủ loại lời hay, thì mới bằng lòng đưa cho Trình Dương.
Lại ví dụ như, khi Trình Dương đang phơi quần áo thì không biết từ chỗ nào, hắn đột nhiên lóe ra tới, nửa người trên ở trần, thở ngắn than dài nói quần áo mà hắn muốn mặc đã bị Trình Dương giặt mất rồi, Trình Dương mặt đỏ tai hồng xoay người muốn đi, thì hắn sẽ bước một bước chân dài, chắn trước mặt người ta, làm người ta đập thẳng mặt vào cơ ngực của hắn, rồi thưởng thức sự hoảng sợ thất kinh của đối phương trong nháy mắt đó.
"Tay chân thật là vụng về, mãi mà không có tí tiến bộ nào", mỗi lần Thẩm Viêm cảm thán như thế, thì tâm tình của hắn đều cực kỳ sung sướng, lại không có nhìn đến nụ cười bình thản không chút gợn sóng của Trình Dương sau khi cậu quay người đi.
Rốt cuộc là ai lọt vào bẫy của ai, chỉ sợ còn phải xem thêm mấy ngày nữa mới có thể thấy rõ được.
Trình Dương đi sớm về trễ, tận chức tận trách nấu cơm làm việc nhà, không khỏi sẽ thấy hơi mệt nhọc, sắc mặc có vẻ như không được khỏe cho lắm.
Hơn nữa vì tiền lương phải gửi gần hết về nhà, lại tiếc tiền, không mua quần áo làm đẹp cho chính mình, cho nên nhìn qua cả người cậu càng ngày càng tiều tụy.
Khi số lần Thẩm Viêm “trêu cợt” Trình Dương ngày một nhiều, tự nhiên sẽ để ý Trình Dương nhiều hơn, thấy cậu ăn mặc cần kiệm, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng khó chịu.
Một hôm, ăn sáng xong, hắn đặt đũa xuống, đột nhiên nói muốn đưa Trình Dương đi mua quần áo.
Trình Dương lắc đầu: “Sao làm vậy được ạ? Tiền lương Thẩm tiên sinh trả đã cao lắm rồi, hơn nữa tôi cũng có quần áo mặc.”
“Tôi không hy vọng người của tôi ăn mặc quá nghèo kiết hủ lậu.” Thẩm Viêm không kiên nhẫn nói, "Phúc lợi cho nhân viên mà thôi, cho cậu thì cậu cứ nhận.”
Trình Dương thần sắc ngây thơ: “Hóa ra là như thế, vậy xin cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
“Chậc…… Ngốc chết đi được.” Thẩm Viêm vừa đeo kính râm lên đã ra khỏi nhà, đi đến cửa thang máy thấy Trình Dương vẫn còn sững sờ mà đứng tại chỗ, quay đầu lại quát lớn, “Còn không đi theo? Muốn tôi phải mời cậu xuống lầu à.”
Trình Dương vội vàng bước nhanh đi ra khỏi nhà, tay Thẩm Viêm lướt qua vai của Trình Dương, với tay cầm lấy then cửa kéo “Rầm” một cái, đóng cửa.
Mượn tiếng đóng cửa làm che chắn, Trình Dương cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật sự…… Cảm ơn ngài.”
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Trình Dương vội vàng đi về phía thang máy.
Thẩm Viêm lại bắt lấy bả vai cậu, một cái tay khác đè lên ván cửa, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu xa: “Trình Dương, vì sao lúc nào cậu cũng không dám nhìn tôi?”
“Không phải.” Trình Dương ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu xa thích thú của Thẩm Viêm, theo bản năng quay đầu đi, tầm mắt rơi xuống trên vai của Thẩm Viêm.
“Còn bảo không phải.” Thẩm Viêm cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lại gần Trình Dương, thấp giọng nói, “Chỉ là nhìn đến tôi cũng thẹn thùng như thế sao?”
Thích tôi đến mức này sao, hả?
“……” Trình Dương hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi.
Thẩm Viêm nhướng mày, buông ra Trình Dương, mắt thấy từ lỗ tai đến cổ cậu đều đỏ lên, giống như cả người đều "sôi" lên một lần, khóe miệng cong lên, rồi mới *đại phát từ bi vung tay lên: “Được rồi, không ép cậu, đi mua quần áo đi.”
Nếu Trình Dương không có gương mặt này, Thẩm Viêm nhất định sẽ nổi trận lôi đình vì phản ứng “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” của cậu, còn bây giờ thì, nhìn khuôn mặt này tràn ngập e lệ, Thẩm Viêm lại cảm thấy, xác thật là có một hương vị khác.
Lái xe đưa Trình Dương đến trung tâm mua sắm, dọc theo đường đi Thẩm Viêm đều đang *bất động thanh sắc đánh giá người thanh niên đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy người này ngồi ở trên ghế phụ, trong lòng hắn có loại cảm giác thỏa mãn một cách quỷ dị.
Bầu không khí trong thời khắc này mập mờ như thể, dường như là hắn đã có được ước mơ tha thiết trong lòng ấy.
Không cần nghĩ nhiều, Thẩm Viêm trực tiếp đưa Trình Dương đến nhãn hàng mà Trần Thụy Ngọc thường xuyên sử dụng, lấy dáng người của Trần Thụy Ngọc làm chuẩn, chọn cho Trình Dương mấy bộ quần áo.
So với Trần Thụy Ngọc thì Trình Dương gầy hơn nhiều, mấy bộ quần áo này mặc ở trên người cậu có cái hơi rộng đến mức lơ lửng, nhân viên cửa hàng đề cử một số đo nhỏ hơn, Thẩm Viêm lại kiên trì rằng Trình Dương nên mặc cỡ như bây giờ.
Nhân viên cửa hàng đều hơi cảm thấy có gì đó không đúng, Trình Dương lại có vẻ ngây thơ không hề phát hiện, sắc mặt đỏ ửng mà nhìn chính mình đang mặc quần áo mới trong gương.
Đã năm sáu năm rồi cậu không mua quần áo mới, càng đừng nói đến chuyện mua sắm ở trung tâm mua sắm đắt đỏ như thế này.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Trình Dương dò hỏi nhân viên cửa hàng, sau khi biết được giá thì sắc mặt cậu tái nhợt, lập tức muốn cởi ra.
“Mặc đi, lại không bắt cậu trả tiền.” Thẩm Viêm đè lại Trình Dương, dứt khoát vứt quần áo cũ cậu vừa cởi ra vào thùng rác, “Được rồi, cậu ở chỗ này chờ tôi một lát.” Nói xong quay người, để nhân viên cửa hàng đưa chính mình đi tính tiền.
Nhân viên cửa hàng đưa Thẩm Viêm đến quầy tính tiền, Trình Dương mặc quần áo mới, an an tĩnh tĩnh ngồi chờ trên sô pha.
Hơn mười phút sau, nhân viên cửa hàng với sắc mặt cổ quái quay lại một mình.
“Vị tiên sinh kia vừa mới nhận một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi…… Tiên sinh, nếu không thì ngài tự trả tiền nhé.”
Trình Dương sững sờ: “Ảnh đi rồi sao?”
Nhân viên cửa hàng đồng tình mà nhìn cậu: “Đúng vậy, hình như là bạn ngài ấy tìm ngài ấy có việc gấp.”
“Chưa trả tiền đã đi rồi sao?” Âm thanh của Trình Dương yếu ớt, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Nhân viên cửa hàng tiếc nuối mà lắc đầu: "Vẫn chưa.”
Trình Dương yên lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Tôi...!không lấy nữa.” Cậu đi đến chỗ thùng rác, cầm quần áo cũ của mình lên, vào phòng thử đồ thay quần áo mới ra, trả lại cho nhân viên cửa hàng xong, cúi người xuống, ngượng ngùng nói, “Phiền toái ngài.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Nhân viên cửa hàng liên tục lắc đầu, vị tiên sinh này cùng người đàn ông đeo kính râm ăn mặc kín mít, lại điệu bộ kiểu cách kia trông có vẻ rất thân mật, nhưng vừa nãy khi mà người đàn ông kia nghe điện thoại bạn gọi tới, thì cách nói chuyện ôn nhu hơn nhiều so với lúc nói chuyện với