Edit: Nguyệt Trường Ly
Nếu đã bị bỏ lại ở trung tâm thương mại, thì Trình Dương cũng đúng lý hợp tình mà nghỉ việc một ngày luôn, về nhà ngủ bù một giấc.
Chờ đến khi Thẩm Viêm làm việc cho Trần Thụy Ngọc xong, nhớ tới phải tìm Trình Dương thì Trình Dương vừa mới tỉnh ngủ, đang úp cho chính mình một bát mì gói.
“Alo? Thẩm tiên sinh.”
“Cậu đi đâu đó? Ở nhà không có cơm tối.”
Hoàn toàn là do Thẩm Viêm đã quen ăn cơm Trình Dương nấu mấy bữa nay rồi mà tối hôm nay về đến nhà, lại phát hiện không có cơm ăn, cho nên mới nhớ đến Trình Dương.
“Ngài vẫn chưa ăn cơm sao? Thực xin lỗi, tôi sẽ đến ngay, hôm nay ngài đi vội quá, tôi tưởng, tưởng chắc là phải có chuyện gì rất quan trọng, nên không dám đi quấy rầy ngài.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chân Trình Dương thì lại không di động chút nào, thậm chí còn thong thả ung dung xé rách gói gia vị của mì ăn liền.
Thẩm Viêm nghe ra trong giọng Trình Dương có chút mất mát, hơi giật mình, rồi mới nhớ tới việc mình đưa Trình Dương đi mua quần áo, nhưng quên chưa tiền trả đã đi mất luôn.
Quả nhiên vẫn là vì tiền sao? Thế mà lại vì chuyện này rồi giận dỗi đến nỗi cơm tối cũng không làm?
Trên mặt của Thẩm Viêm lộ ra vẻ cười nhạo, cố ý nói: “Hôm nay thật sự là có việc gấp, vậy đi, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho cậu, cậu rảnh rỗi thì đi mua mấy bộ quần áo kia về.”
“Thật sự không cần đâu ạ.” Trình Dương hít hít cái mũi, ngửi mùi thơm của mì gói, dùng cái loại ngữ khí kiểu tuy lo sợ bất an, nhưng lại nỗ lực lấy hết can đảm ấy, để nói, “Thẩm tiên sinh, tiền lương ngài trả cho tôi đã rất đủ rồi, cả nhà chúng tôi đều vô cùng cảm kích ngài, ngài không cần phải phát thêm tiền thưởng hay tặng quà cho tôi đâu.”
Nghe thì có vẻ như là thật sự không muốn đòi tiền, hơn nữa cả nhà đều dựa vào một mình cậu ta mà sống…… Thẩm Viêm thu lại nụ cười châm chọc trên mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi áy náy, không chỉ vì hôm nay không từ mà biệt, cũng là vì những suy đoán mang tính cá nhân của mình nữa.
“Việc tôi đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm được.” Tuy rằng lười đi điều tra xem nhà Trình Dương có phải thật sự có khó khăn hay không, nhưng trái tim Thẩm Viêm vẫn có mấy phần thương hại, chuyển cho Trình Dương ba vạn tệ (~10tr600k), rồi để cho Trình Dương nghỉ ngơi trước.
Trình Dương thu được tiền, lập tức chuyển cho mẹ hai vạn năm, chỉ để lại cho chính mình 5000 tệ phòng ngừa có việc gấp.
Cậu gọi điện thoại cho mẹ, nói rằng tiền lương hiện tại của mình rất là cao, ông chủ cũng là người tốt, để bà không cần chi tiêu quá mức tiết kiệm.
"Tuy là bệnh của mẹ cũng là bệnh ung thư, nhưng có rất nhiều trường hợp đã được chữa khỏi, chỉ cần người nghe lời dặn của bác sĩ, chữa trị thật tốt, nhất định sẽ khỏi bệnh.
Còn nữa, mẹ nhớ mua cho em mấy bộ quần áo đẹp đẹp chút, đừng để cho em ấy thấy tự ti.”
“Mẹ với em vẫn rất ổn, nhưng còn con ý, ở bên ngoài một mình dốc sức làm việc, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Dương Dương à, ông chủ thật sự rất tốt bụng sao? Không bắt nạt con đấy chứ?”
“Không đâu, anh ấy thật sự rất tốt." Ông chủ mà trả tiền, đó chính là ông chủ tốt, Trình Dương nghĩ thầm, tiếc là, bất luận phần quà tặng nào, đều cần phải trả một cái giá đắt.
Có ông chủ chỉ yêu cầu *996, mà có ông chủ lại thèm thân thể cậu.
Này đây không, kỳ nghỉ của Thẩm Viêm kết thúc, sắp phải vào đoàn đóng phim, lại không chịu để cho Trình Dương về nhà, khăng khăng muốn đưa Trình Dương đi cùng, còn kiên trì muốn cùng cậu cùng ở chung trong một gian phòng.
“Tôi đã quen với tay nghề của Trình Dương, không muốn ăn cơm hộp của đoàn phim.” Đối với chuyện này, Thẩm Viêm đã giải thích như vậy.
Chị Ngải, người đại diện kiên quyết không đồng ý, mấy lần trừng mắt nhìn tiểu Tống.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trình Dương thì chị ta đã biết được trong lòng Thẩm Viêm đang định làm gì! Tiểu Tống thật là, để cậu ta trông coi Thẩm Viêm kỹ càng một chút, kết quả lại chọn người như vậy vào làm việc!
Chị Ngải không cố kỵ mà nói thẳng: “Trình Dương trông quá giống Trần Thụy Ngọc, nếu như bị cánh truyền thông chụp được, sẽ lại lăng xê cp của hai người lên, hiện tại cậu đang là bạn trai quốc dân, tôi muốn dựa vào cái hình tượng này của cậu để thỏa thuận một đại ngôn đồ trang điểm, cp đồng tính sẽ gây bất lợi cho hình tượng này.”
“Tôi sẽ quản chặt cậu ta.” Thẩm Viêm nhìn về phía Trình Dương, "Lúc đó cậu cố đừng đi ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài thì phải đeo khẩu trang với kính râm, biết chưa?”
Trình Dương tốt tính ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chị Ngải thấy thế đành nhíu mày, mất công tên Trình Dương này có được một gương mặt như thế, thế mà cách làm việc thì lại kém hơn vị kia nhiều như vậy!
Tuy nhiên, nếu thế sẽ không phải lo lắng về chuyện Thẩm Viêm sẽ thật sự coi trọng cậu ta…… Chị Ngải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu cậu đã kiên trì, vậy đưa theo đi, cậu ta là trợ lý sinh hoạt của cậu, đây cũng là phần công việc của cậu ta.”
Trình Dương vội nói: “Tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực nấu cơm, chăm sóc thật tốt cho Thẩm tiên sinh.”
Ai nói về việc nấu cơm của cậu chứ, chị Ngải nhíu nhíu mày, liếc mắt với Thẩm Viêm, Thẩm Viêm nhún nhún vai.
Hóa ra là còn chưa tới tay, chị Ngải cười cười, vỗ vỗ vai Trình Dương, khuyến khích nói: "Làm việc thật tốt nhé.” Chị ta nhấn mạnh ở chữ “Làm”, khiến Thẩm Viêm nở một nụ cười cổ quái.
Trình Dương dường như không hề hay biết, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Trợ lý Tiểu Tống lại nhận ra sự bất thường trong cuộc đối thoại giữa chị Ngải và Thẩm Viêm, cẩn thận nhớ lại, phân tích câu nói "trông quá giống Trần Thụy Ngọc” kia của chị Ngải, đột nhiên, như là hiểu ra được điều gì, cậu ta rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Trình Dương có thêm mấy phần đồng tình.
Trình Dương theo Thẩm Viêm vào đoàn phim, vì giống lời nói của hắn là “thuận tiện cho việc chăm sóc”,cậu ở chung một phòng với Thẩm Viêm.
Mấy ngày đầu, Trình Dương xác thật chỉ cần ở trong phòng chuẩn bị cơm nước cho Thẩm Viêm, nhưng khi số ngày hai người ở cùng một phòng dần dần tăng lên, thì ánh mắt Thẩm Viêm nhìn về phía Trình Dương cũng càng ngày càng trở nên không thích hợp.
Hôm nay tiến độ quay phim rất là thuận lợi, Thẩm Viêm được nghỉ sớm, trở về phòng, phát hiện ra Trình Dương đang tắm rửa.
Nghe tiếng nước, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại, theo bản năng đi đến cửa phòng tắm, vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khóa chặt.
Sắc mặt của hắn hơi cứng lại, đi ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí, lơ đễnh lật xem.
Tiếng nước chợt tắt, một lát sau, mặc quần áo xong, Trình Dương đang lau tóc đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thẩm Viêm đang ngồi trong phòng khách, có hơi hoảng sợ: “Hôm nay ngài về sớm vậy ạ.”
“Không chào đón à?” Thẩm Viêm ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Dương ăn mặc chỉnh tề, tóc cũng lau khô được một nửa, gương mặt tái nhợt mang theo màu hồng nhạt do hơi nước nóng bốc lên, trong lòng thấy hơi rung động.
Tuy rằng không được nhìn thấy thứ muốn nhìn, nhưng Trình Dương vừa mới tắm xong vẫn có mấy phần mị lực.
Ánh mắt của Thẩm Viêm càng tối tăm hơn, hướng Trình Dương vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Trình Dương: “……” Vừa mở miệng ra đã lộ ngay ra là đồ háo sắc.
Cậu cố ý hỏi: “Ngài đói bụng rồi