Viên Trạch Khải nhún nhún vai, vẻ mặt đương nhiên nói: "Một nam, một nữ ở trong phòng, anh nói xem có thể làm cái gì?"
Bạch Thiến Thiến âm thầm trừng hắn một cái, tên này sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao! Giương mắt hướng Liêu Định Hiên nhìn lại, vẻ mặt của hắn nhưng thật ra không có gì biến hóa.
Chung quanh trong lúc nhất thời lại trở nên yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Bạch Thiến Thiến không biết lúc này Viên Trạch Khải và Liêu Định Hiên có cảm giác như thế nào, còn cô thì xấu hổ muốn chết.
Ngay lúc này, lại nghe trên cửa vang lên vài tiếng đập cửa thật mạnh, sau đó một âm thanh vô cùng lo lắng truyền đến, "Thiến Thiến, Thiến Thiến con ở bên trong phải không?"
Là giọng nói của Trương Minh Diễm!
Ở bên ngoài, nhưng tại sao bà ta lại biết cô ở trong này?
Cô nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hai người đàn ông ở trước mặt, dùng ánh mắt hỏi bọn họ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
"Thiến Thiến chắc là không ở bên trong, chúng ta đi nơi khác tìm xem đi?" Này thanh âm là Trần phu nhân.
"Lúc nãy tôi tựa hồ nhìn thấy Định Hiên đi vào đây, cũng không biết Thiến Thiến có hay không ở cùng một chỗ với hắn."
Nghe được lời này của Trương Minh Diễm, Bạch Thiến Thiến dùng ánh mắt không thân thiện nhìn về phía Liêu Định Hiên. Liêu Định Hiên lại làm bộ không thấy, đối với Viên Trạch Khải nháy mắt, ý bảo hắn đi vào phòng vệ sinh tránh một chút, lại hướng Bạch Thiến Thiến nhỏ giọng nói một câu: "Không muốn mất mặt thì lên giường nằm xuống."
Bạch Thiến Thiến không biết hắn muốn làm gì, bất quá Liêu Định Hiên ánh mắt kiên định, nghĩ đến chắc là hắn có biện pháp ứng phó, cô liền ngoan ngoãn đi tới giường nằm xuống.
Vừa mới nằm lên thì Liêu Định Hiên liền đem cửa phòng mở ra. Vừa mở cửa Trương Minh Diễm liền không chút khách khí đem ánh mắt hướng vào bên trong quét một vòng, chỉ thấy Bạch Thiến Thiến nằm ở trên giường, chung quanh cũng không có ai khác.
Trương Minh Diễm trong mắt không khỏi lộ ra vài phần nghi ngờ, bất quá bà ta rất nhanh cười cười, hỏi: "Thiến Thiến con không sao chứ?"
Sắc mặt Liêu Định Hiên không vui, hiển nhiên là không vừa lòng khi bà ta vừa vào liền không hề cố kỵ quan sát căn phòng.
"Cô ấy có điểm không thoải mái, tôi ở đây cùng cô ấy, bà có việc gì không?"
Trương Minh Diễm theo bản năng lui về phía sau một bước. Liêu Định Hiên khí thế quá mạnh mẽ, thậm chí so với sự áp bách của Bạch Như Phong còn khó chống đỡ hơn, bà ta ngượng ngùng cười cười, "Không có gì, ta là sợ con bé xảy ra chuyện gì cho nên lại đây nhìn xem. Ba các con đến đây gặp không ít bằng hữu, muốn mang Thiến Thiến giới thiệu một chút, nếu con mệt thì hãy ở đây nghỉ ngơi tốt đi."
"Vâng." Liêu Định Hiên thản nhiên ứng một câu.
Một bên Trần phu nhân nhìn thấy Liêu Định Hiên sắc mặt không tốt lắm, liền lôi kéo Trương Minh Diễm nói: "Người ta vợ chồng son ở đây bồi dưỡng tình cảm, chúng ta cũng đừng quấy rầy." Lại hướng Liêu Định Hiên cười cười, "Chúng tôi đi đây."
Trương Minh Diễm không có biện pháp, chỉ có thể rời đi, chính là trước khi rời đi ánh mắt vẫn như cũ không cam lòng hướng bên trong nhìn, Liêu Định Hiên lại trực tiếp đóng cửa lại, cắt đứt ánh mắt của bà ta.
Thẳng đến khi xác định hai người đã đi xa Bạch Thiến Thiến mới từ trên giường đứng dậy.
Liêu Định Hiên ánh mắt lạnh lùng hướng cô liếc mắt một cái, "Đi thôi."
"Ừ." Bạch Thiến Thiến đáp một câu liền chuẩn bị theo hắn rời đi, không nghĩ còn chưa kịp rời đi, Viên Trạch Khải liền từ trong phòng vệ sinh đi ra, như là không thấy được Liêu Định Hiên, bình thường hướng cô nói một câu: "Quay về thì liên lạc với anh."
Bạch Thiến Thiến làm bộ không có nghe thấy, trực tiếp đi theo Liêu Định Hiên ra ngoài.
Hai người một đường đều không nói gì, cũng không biết có phải hay không là ảo giác của Bạch Thiến Thiến, cô cảm giác người đàn ông bên cạnh tản ra một cỗ lệ khí.
Chính là cô không biết cổ lệ khí này của hắn tại sao mà đến. Hai người vốn không có tình cảm gì, chưa kể cô cùng Viên Trạch Khải không có gì, cho dù là có cái gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là thời điểm đối mặt sẽ không được tự nhiên một chút thôi, đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng, mà hắn cũng không có tư cách tức giận với cô, không phải hắn cũng ở bên ngoài có phụ nữ đó sao?
Nghĩ đến như vậy, Bạch Thiến Thiến cảm thấy cô không
có gì phải áy náy, lúc này liền duỗi thẳng lưng mà đi. Khi đi ngang qua một cái lối rẽ, Liêu Định Hiên lại chuyển hướng, đi về phía bên kia.
Bạch Thiến Thiến vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải quay về phòng tiệc sao?"
Hắn không quay đầu nói, "Cô đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cô."
Chuyện gì đang xảy ra, giọng điệu sao lại giống như là muốn thẩm vấn phạm nhân thế này?
Bạch Thiến Thiến cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng đi theo hắn, đi đến ban công cuối hành lang, Liêu Định Hiên mới dừng lại cước bộ.
Bạch Thiến Thiến vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn, "Anh muốn nói với tôi cái gì?"
Hắn nhìn cô với ánh mắt rét lạnh, nhưng cũng nhìn không ra hắn là đang tức giận với cô.
Cũng không biết nhìn cô như vậy bao lâu, hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm nặng nề, trầm thấp làm trái tim người ta phát lạnh, "Đủ rồi, Bạch Thiến Thiến."
Hắn không đầu không đuôi nói một câu làm cho cô ngơ ngác, "Cái gì?"
"Cố ý cùng Viên Trạch Khải dây dưa không rõ, cố ý chơi đàn dương cầm trước mặt tôi, cố ý biểu hiện ra không quan tâm đến tôi, cố ý đề nghị ly hôn. Cô làm như vậy không phải là vì hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Cô cũng không còn nhỏ nữa, có biết hành vi này ngây thơ lại buồn cười lắm không? Còn có.. Cô và Viên Trạch Khải cùng một chỗ tôi không quan tâm, chỉ hy vọng cô cùng hắn muốn ồn ào liền nháo, nhưng đừng bởi vì tình cảm của các người mà ảnh hưởng đến lợi ích của Liêu gia."
Bạch Thiến Thiến lẳng lặng nhìn hắn, một hồi lâu mới phản ứng lại, cô không thể tin nổi, cười cười, "Anh đang nói gì vậy? Tôi hấp dẫn sự chú ý của anh?"
Hắn không trả lời, một thân lệ khí, đôi mắt trầm lãnh dừng ở trên người của cô.
Bạch Thiến Thiến thật sự muốn mắng hắn cái tên tự mình đa tình này.
Bất quá cô cũng rõ ràng gặp phải chuyện này phải bình tĩnh, có kích động cũng không có ích gì, vì vậy cô hơi điều chỉnh lại hô hấp một chút, bình tĩnh, hướng hắn nói: "Liêu tiên sinh, tôi thừa nhận tôi lúc trước cùng Viên Trạch Khải cùng một chỗ thật là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của anh, bất quá từ khi tôi bị Phương tiểu thư đẩy ngã bị thương, lúc sau tôi liền thật sự nghĩ thông suốt, cũng đem anh hoàn toàn buông xuống. Cho nên mặc kệ là tôi chơi đàn dương cầm hay là tôi đề nghị ly hôn, tôi đều không có nửa điểm muốn hấp dẫn lực chú ý của anh." Nói đến chỗ này cô trào phúng cười, "Huống chi Liêu tiên sinh, anh cảm thấy mị lực của anh lớn lắm sao? Tôi đời này sẽ không có biện pháp buông tay anh, tôi làm cái gì đều là vì hấp dẫn chú ý của anh? Anh yên tâm, tôi còn không có rảnh như vậy."
Liêu Định Hiên vẫn như cũ là khuôn mặt vô cảm, nhìn không ra hắn là vui hay là giận.
"Tuy rằng hôm nay anh không đến tôi cũng có biện pháp ra ngoài an toàn, nhưng mà dù sao tôi cũng cảm ơn anh đã thay tôi giải vây." Ngữ khí của cô khách khí lại xa cách, "Còn có.. Ngươi nói ta cùng với Viên Trạch Khải việc tư ảnh hưởng đến ích lợi Liêu gia, như vậy ta cũng thỉnh Liêu tiên sinh anh có thể quản tốt chuyện của anh cùng Phương tiểu thư được không, bởi vì việc tư của các người cũng giống như vậy sẽ ảnh hưởng đến ích lợi của Bạch gia, cáo từ."
Cũng không chờ hắn trả lời liền trực tiếp xoay người rời đi.
Thẳng đến đi rất xa Bạch Thiến Thiến vẫn còn tức giận, Liêu Định Hiên này cũng quá mẹ nó tự kỷ quá đi?