Trở lại trong sảnh yến hội, Bạch Thiến Thiến đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị trí mà đám người Bạch Tấn Bằng đang đứng liền trực tiếp đi qua. Bạch Tấn Bằng thấy cô đến thân thiết hỏi một câu: "Nghe nói con không thoải mái, khá hơn chút nào không?"
Bạch Thiến Thiến cười cười, "Con khỏe hơn rồi."
Bạch Tấn Bằng liền cũng không hỏi nhiều nữa, lại cùng người khác trò chuyện.
Bạch Như Phong liền đứng ở bên người cô, cũng không biết có phải hay không nhìn thấy sắc mặt cô không quá tự nhiên, liền nhỏ giọng hỏi một câu: "Họ Viên rất giảo hoạt, không giữ được hắn, hắn không có làm gì em chứ?"
"Không có, chị đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi."
Bạch Như Phong nhìn thấy người đang từ đại sảnh đi vào, lại hướng cô nói: "Liêu Định Hiên là chị bảo hắn đi tìm em."
Bạch Thiến Thiến lúc trước cũng đã nghĩ đến, lúc này nghe được Bạch Như Phong nói như vậy cũng không quá mức kinh ngạc, chính là thời điểm cô nhìn qua liền vừa vặn bắt gặp ánh măt của Liêu Định Hiên, cô vội vàng dường như không có việc gì dời mắt đi, âm thầm bĩu môi.
Mà Liêu Định Hiên thật cũng biết điều, cứ như thế coi như không thấy bọn họ, cũng không có qua bên này, tự đi tìm bằng hữu của hắn.
Bạch Thiến Thiến không quan tâm đến hắn nữa, ánh mắt nhìn quét một vòng phát hiện Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên không có ở gần đây, cô liền theo bản năng nhìn quanh hội trường một cái, rất nhanh liền phát hiện Bạch Diên đang ở trên sân khấu.
Bạch Diên học vũ đạo từ nhỏ, cũng đã lấy không ít giải thưởng lớn, trong ngành này cũng rất nổi danh.
Lúc này cô ta đang ở giữa sàn nhảy cùng một người đàn ông trẻ tuổi nhảy điệu Tăng-gô. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy khổng tước hở ra bờ vai trần, làn váy dài đến chân. Mỗi lần cô xoay người chiếc váy sẽ lộ ra những họa tiết tinh tế, góc độ khác nhau thì họa tiết đó lại khác nhau. Hơn nữa kết hợp với động tác linh hoạt lại tao nhã, một đoạn khiêu vũ này quả thực miễn bàn có bao nhiêu cảnh đẹp ý vui.
Mà Trương Minh Diễm đứng ở dưới sân khấu cùng vài vị phu nhân nói chuyện phiếm, nghe vài người khen ngợi, Trương Minh Diễm cười như nở hoa trên mặt.
Bạch Diên khiêu vũ rất tốt không làm Bạch Thiến Thiến bận tâm lắm, nhưng khi cô nhìn thấy bạn nhảy của Bạch Diên thì có chút kinh ngạc, nhíu nhíu mày, "Ôn Hạo?"
"Em biết hắn?"
"Vâng.." Bạch Thiến Thiến phục hồi tinh thần lại, "Mấy hôm trước hắn đã đưa cho em danh thiếp mời em gia nhập công ty hắn."
"Cái gì?" Bạch Như Phong trong thanh âm rõ ràng lộ ra vài phần không dám tin.
Bạch Thiến Thiến nhún vai, "Chuyện này nói ra khá dài, em sau này sẽ chậm rãi kể với chị."
"..."
Đang nói chuyện, Bạch Diên cùng Ôn Hạo đã hoàn thành bài nhảy, mà Trương Minh Diễm cùng mọi người liền đi tới vây quanh hai người. Nhóm người bên cạnh Bạch Tấn Bằng tất nhiên cũng khen ngợi Bạch Diên vài câu.
Bên này có không ít người cũng biết Ôn Hạo, mọi người cũng chào hỏi nhau, Ôn Hạo ánh mắt chậm rãi dừng ở trên mặt Bạch Thiến Thiến, tươi cười hơn vài phần, ý vị thâm trường nói, "Bạch nhị tiểu thư, lại gặp cô rồi."
Bạch Thiến Thiến cũng khách khí đáp một câu: "Đúng vậy, Ôn tiên sinh."
Đứng ở bên người Ôn Hạo, Bạch Diên cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua hai người qua lại, giọng điệu ngập ngừng hỏi, "Anh Ôn Hạo, anh biết Nhị tỷ?"
"Ừ." Ôn Hạo thản nhiên trả lời một câu, hiển nhiên cũng không nghĩ muốn giải thích gì nhiều.
Bạch Thiến Thiến nhìn thấy ánh mắt mà Bạch Diên đối với Ôn Hạo, thầm nghĩ, hình như Bạch Diên là phải lòng Ôn Hạo, nhưng lúc trước cô chưa từng nghe thấy chuyện này. Cũng khó trách, tuy rằng trước kia Bạch Thiến Thiến cùng Bạch Diên gần gũi, nhưng chỉ có Bạch Thiến Thiến luôn thích kể ra tâm sự với Bạch Diên, Bạch Diên cũng rất ít khi nói cho cô về chuyện tình cảm của cô ta.
"Thật ta Nhị tỷ trước đây rất đa tài, đa nghệ, chính là vì chị ấy mong manh yếu ớt, không chịu nổi khổ lại thích nhàn hạ, nên tài năng liền bị bỏ phí."
Bạch Diên đột nhiên lên tiếng, kéo Bạch Thiến Thiến đang trong dòng suy nghĩ quay lại hiện thực, đã thấy Bạch Diên mặt mang theo ý cười, tựa hồ chính là một câu vui đùa, mà Bạch Tấn Bằng cũng không bận tâm lắm, chỉ lắc đầu nói: "Con gái thứ hai của tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ tinh nghịch, ngay cả tôi cũng không có biện pháp quản nó." Nói xong còn bất đắc dĩ cười cười.
Những người khác lập tức nói: "Đâu có, tôi thấy nhị tiểu thư rất tốt mà." Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào là chuyện khác, dù sao tại cái vòng luẩn quẩn này, một cô gái quá mức vô dụng, cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa còn là loại yếu ớt lười biếng lại không chịu khó, lấy về nhà cũng chỉ để trang trí, vô dụng.
Bạch Thiến Thiến đột nhiên nhớ tới, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Bạch Diên đã từng gục ở trong lòng cô, khẩn cầu cô đừng xuất sắc như vậy, cô ta than thở khóc lóc cầu xin cô cho cô ta một chút hào quang, nguyên thân Bạch Thiến Thiến thật đúng là liền vì cô buông bỏ tài nghệ của mình, chậm rãi trở nên tầm thường và ngu ngốc.
Hiện giờ thế nhưng cô ta còn có thể nói ra lời này, nói cô yếu ớt, nói cô thích nhàn hạ, nói cô bỏ phí tài năng, cô ta sao đã quên từng khóc lóc cầu xin cô như thế nào?
"Nói đến chuyện này chị lại nhớ đến tiểu Diên trước đây đã từng khóc rất đáng thương. Chị nhớ rõ khi đó là ngày đầu năm học, có một lần tiểu Diên chạy về nhà hướng ta khóc lóc kể lể, em nói chị rất vĩ đại, giỏi đánh đàn, giỏi khiêu vũ lại giỏi vẽ tranh, bởi vì sự tồn tại của chị mà người khác đều không nhìn tới em. Em cầu xin chị làm cho em một chút hào quang, muốn chị không cần quá tài năng. Vì vậy chị bình thường luyện đàn đều phải lén lút luyện, cũng không dám làm cho người ta biết, chỉ sợ tiểu Diên biết liền muốn ôm chị khóc. Việc này chắc đã làm cho tiểu Diên hiểu lầm chị bỏ phí tài nghệ. Thực ra chị đàn dương cầm cũng không tệ, chính là cho tới bây giờ rất ít đàn trước mặt mọi người mà thôi."
Là chính cô ta kiếm chuyện trước, vậy đừng trách cô.
Lời này làm cho tất cả mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, nhất là Bạch Tấn Bằng, hắn cau mày, vẻ mặt không dám tin nói: "Còn có chuyện này?"
Bạch Diên không nghĩ tới Bạch Thiến Thiến thế nhưng đem chuyện này nói ra, đối mặt với sự chất vấn của Bạch Tấn Bằng, cô gượng cười, đang muốn trả lời, Trương Minh Diễm ở một bên vội nói: "Thiến Thiến chỉ là nói đùa thôi, tiểu Diên cùng Thiến Thiến từ nhỏ tình cảm rất tốt, như thế nào sẽ nói ra những lời như vậy. Là Thiến Thiến từ nhỏ yếu ớt, ta cũng đem con bé nuông chiều quá, nó mệt
mỏi với việc học, ta nhìn cũng đau lòng, không muốn bắt ép làm khổ con bé nữa, như vậy thời gian sau, tài năng liền bị bỏ dở, về phần Thiến Thiến nói trộm luyện đàn, chắc là nói đùa rồi, con bé luyện hay không luyện ta làm mẹ như thế nào lại không biết chứ?"
Lời này bà ta nói rất được, bởi vì bà đem Bạch Thiến Thiến nuông chiều, Bạch Thiến Thiến mệt bà cũng đau lòng, cho nên mọi chuyện cũng là do cô. Bạch Thiến Thiến hoang phí tài năng cùng bà ta không quan hệ, tại mẹ quá thương con nên hại con thôi, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính bản thân Bạch Thiến Thiến không chịu khó khăn.
"Bạch phu nhân, ý ngài nói là tài năng của nhị tiểu thư đã bị bỏ phí?" Câu hỏi chính là của Ôn Hạo.
Ôn gia ở kinh đô cũng nổi danh, hơn nữa Ôn Hạo còn là một thanh niên tài năng, Trương Minh Diễm nhưng thật ra cũng coi trọng hắn, nghe được hắn hỏi như vậy, lập tức hòa khí nói: "Này cũng không trách được Thiến Thiến, con bé chính là từ nhỏ đã yếu ớt."
"Không thể nào.." Ôn Hạo thần tình kinh ngạc, "Lần trước cháu chính là đã nghe qua Bạch nhị tiểu thư đàn dương cầm, Bạch nhị tiểu thư chơi thực thành thạo, còn chính mình tự soạn nhạc, không giống như là hoang phí tài năng."
Lời này làm cho Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên đều lắp bắp kinh hãi, lúc này, bọn họ tưởng chính mình nghe lầm, nhất là Bạch Diên, cô căn bản không thể đem lời trong miệng Ôn Hạo cái gì mà đánh đàn điều khiển thành thạo, có năng lực chính mình soạn nhạc, điều này không đúng tý nào với Bạch Thiến Thiến mà cô biết.
"Anh Ôn Hạo.. Anh không phải là nhìn lầm chứ? Nhị tỷ đã rất nhiều năm không có chạm qua đàn, chị ấy vừa mới nói cái gì bởi vì không muốn làm cho em nhìn đến trộm luyện cầm, là nói đùa thôi."
Ôn Hạo kinh ngạc nhìn khuôn mặt không giám tin kia của Bạch Diên, "Anh không nhìn lầm, lần trước anh còn cho Bạch nhị tiểu thư danh thiếp, hy vọng cô có thể đến công ty anh làm việc."
"..."
"..."
Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên đều ngây dại. Gia đình Ôn Hạo có một công ty âm nhạc lớn nhất nước, bản thân hắn cũng là tốt nghiệp nhạc viện hoàng gia Đan Mạch, có thể lọt được vào mắt của hắn, người nọ phải có bao nhiêu xuất sắc.
"Dì Minh, Tiểu Diên, Thiến Thiến đàn dương cầm tốt không phải chuyện tốt hay sao? Như thế nào hai người ngược lại hình như là không vui?"
Mọi người bị Bạch Như Phong nhắc tới tỉnh, quả nhiên phát hiện mẹ con hai người này biểu tình dị thường khó coi, hơn nữa Bạch Như Phong nói ý vị thâm trường, thật sự là làm cho người ta không thể không hiểu lầm.
Trương Minh Diễm khóe miệng co giật, vội phục hồi tinh thần lại nói: "Ta đương nhiên rất vui rồi? Thiến Thiến không có hoang phí tài nghệ ta so với ai khác ta đều vui hơn."
Bạch Như Phong lại tựa tiếu phi tiếu, cong môi cười, lại nói: "Dì Minh, người làm mẹ của chúng tôi, ngay cả con của mình đến tột cùng có hay không bỏ phí tài nghệ cũng không biết? Hay thật sự như Thiến Thiến nói, cô chỉ có thể lén lút luyện cầm, sợ bị người ta thấy được lại đây tìm cô khóc lóc kể lể?"
Lần này Trương Minh Diễm cũng không dám phản đối, lập tức vội cười nói: "Nghĩ đến năm đó Thiến Thiến chắc là đã hiểu nhầm ý của tiểu Diên rồi, tiểu Diên cô vẫn thực tôn kính hai chị của nó, cũng tuyệt đối sẽ không đối với chị gái của mình ích kỷ như vậy, hẳn là Thiến Thiến hiểu lầm." Cười dài hướng Bạch Thiến Thiến nhìn lại, "Thiến Thiến, con nói có phải hay không?"
"Năm đó tiểu Diên khóc lóc kể lể, tình cảnh đó con còn nhớ rất rõ ràng. Khi đó tiểu Diên quả thực khóc rất đáng thương, con nhìn thấy cũng thương tâm, sợ cô sẽ tủi thân, nên chỉ có thể lén lút luyện cầm."
Cô nói như vậy, hiển nhiên chính là không muốn cho mẹ con này đường lui.
Trương Minh Diễm sắc mặt xấu hổ, cười cứng ngắc. Mà Bạch Diên, cả người đều là ngơ ngác. Từ khi biết Bạch Thiến Thiến vẫn chơi đàn dương cầm lúc sau Bạch Diên liền mộng. Nhưng thật ra cô không có lo lắng như thế nào giải thích chuyện khóc cầu Bạch Thiến Thiến, mà là không thể tin được, Bạch Thiến Thiến thế nhưng hiện tại còn đánh đàn, lại được Ôn Hạo đánh giá cao, điều này thật khó tin? Cô một chút cũng không tin, Bạch Thiến Thiến căn bản là không làm được gì cả!
Bạch Diên không thấy được ánh mắt của Trương Minh Diễm đối với cô, lại nhìn Bạch Thiến Thiến cười cười nói: "Chị chơi đàn dương cầm rất giỏi em cũng rất vui cho chị, em cũng rất lâu rồi chưa được nghe chị đánh đàn, khó được hôm nay có tất cả mọi người ở đây, chị có thể đàn cho chúng ta một khúc được không?"
Mặc kệ Bạch Thiến Thiến có hay không luyện đàn cô cũng phải tự mình xác nhận, cô không tin Bạch Thiến Thiến đàn dương cầm thực sự tốt như Ôn Hạo nói. Điều đó là không thể, Bạch Thiến Thiến sao có thể giỏi hơn cô?
Tâm tư của Bạch Diên như thế nào làm sao Bạch Thiến Thiến không biết được? Từ nhỏ lớn lên cô ta hao tổn tâm cơ một lòng phải đem cô đi xuống, cô ta phải tốt hơn cô ở mọi mặt, ở mọi nơi, không đạt được liền khóc liền nháo ra vẻ đáng thương, thế nào lại không biết xấu hổ như vậy.
Cô ta nghĩ cô vẫn là Bạch Thiến Thiến ngày xưa hả? Muốn tiếp tục đem cô dẫm nát dưới chân, nhìn cô chê cười?
Nằm mơ đi!