Còn đang nghi hoặc, đã thấy Liêu Định Hiên chậm rãi từ trên con dốc kia đi xuống. Hắn đến gần, trên mặt biểu tình cũng in sâu trong mắt hai người, vẫn trước sau như một lãnh đạm, như mặt biển lặng.
Ôn Hạo cười, cùng hắn chào hỏi, "Cậu trở về khi nào?"
"Vừa rồi. Cậu sao lại ở đây?"
Ôn Hạo hướng hắn quơ quơ camera, "Lại đây chụp mấy tấm cảnh biển, bất quá bên này tôi không quá quen thuộc, lại nhớ ra nhà cậu ở gần đây, cho nên liền tìm Thiến Thiến dẫn đường."
Liêu Định Hiên không trả lời, tiếp nhận máy ảnh trong tay hắn lật xem, mấy tấm đầu đúng thật là chụp cảnh biển, chính là đến khi nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng, trong đôi mắt kín đáo kia lại tựa hồ nổi lên mấy phần dao động khác thường, bất quá một lát liền khôi phục như thường, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.
Hắn thần sắc lạnh nhạt đem camera trả lại, lại hỏi Ôn Hạo: "Xe của cậu ở đâu?"
Ôn Hạo chỉ một cái phương hướng, vừa lúc ngược hướng với biệt thự của hai người.
"Thời gian cũng không còn sớm, tôi bảo A Văn đưa cậu qua bên đó." A văn là tài xế riêng của Liêu Định Hiên.
Ôn Hạo lại ý vị thâm trường cười cười, "Hiếm lúc gặp cậu về nhà, vậy mà cũng không mời mời tôi vào chơi à?"
"Về sau có cơ hội ta sẽ mời cậu qua đây chơi." Liêu Định Hiên tuyệt không nể mặt.
"..."
Như thế chẳng khách khí chút nào đuổi khách đi, cũng chỉ kém lấy cây gậy trúc trực tiếp đuổi hắn đi cho rồi. Ôn Hạo tự nhiên tự mình hiểu lấy, đem camera đeo vào cổ, ra vẻ không vui nói: "Ai chẳng biết Liêu Định Hiên cậu là con quỷ keo kiệt, nhưng thật không nghĩ tới cậu ngay cả một ly trà cũng tiếc."
Liêu Định Hiên không để ý đến hắn, còn hướng Bạch Thiến Thiến thản nhiên phân phó một câu: "Đi thôi."
Lái xe phải đưa Ôn Hạo đến chỗ hắn đỗ xe, hai người cũng chỉ có thể đi bộ trở về nhà, cũng may bờ biển cách biệt thự cũng không xa.
Bạch Thiến Thiến toàn bộ đoạn đường đều không nói gì, cũng không hiểu được vì sao rõ ràng hai người là bạn tốt, Liêu Định Hiên lại đối với Ôn Hạo khồn khách khí như vậy? Chẳng lẽ đây là phương thức hòa hợp bạn bè của bọn họ?
Bạch Thiến Thiến cũng lười nghĩ nhiều như vậy, chỉ lặng lẽ bước đi. Bất quá cô thật sự kinh ngạc, Liêu Định Hiên dạo gần đây có phải hay không rất thường xuyên trở về? Trước kia chính là một năm cũng khó gặp mặt một lần, hiện tại hắn một tháng đã xuất hiện quá ba lần.
Bất quá Bạch Thiến Thiến cũng không hỏi nhiều, dù sao hắn cũng là một trong hai chủ sở hữu của biệt thự này, có trở về hay không là quyền của hắn.
Hai người một đường đi về cũng không nói chuyện, thứ nhất là Bạch Thiến Thiến không biết phải cùng hắn nói cái gì, thứ hai Bạch Thiến Thiến cũng không dám cùng hắn nhiều lời một câu, chỉ sợ cái tên cuồng tự kỷ này lại hiểu lầm cô muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Chính là như vậy một câu cũng không, nói cứ như vậy đi về, thật đúng là có điểm xấu hổ.
Cũng may rất nhanh về tới biệt thự, dì Man đang lau nhà, nhìn đến hai người cùng nhau trở về, bà hé ra gương mặt tươi cười miễn bàn có bao nhiêu sáng lạn, vội đi tới lấy tay khoa tay múa chân.
Liêu Định Hiên thực hiển nhiên xem không rõ ý của bà, liền quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô, Bạch Thiến Thiến biểu tình thản nhiên, "Dì hỏi anh đã ăn cơm chưa."
"Ăn rồi, dì không cần phiền toái."
Lê Chi an ở hậu viện nghe được thanh âm, đẩy cửa đi ra, vừa thấy đến người kia đứng ở bên cạnh Bạch Thiến Thiến, vẻ mặt tươi cười liền cứng đờ, bất quá vẫn là khách khí nói một câu lịch sự, "Liêu tiên sinh, đã trở lại?"
"Ừ." Liêu Định Hiên thản nhiên lên tiếng liền đi lên trên lầu, chỉ nghe Lê Chi An đối Bạch Thiến Thiến nói một câu: "Tôi đã xới đất ở sân sau rồi, cô chừng nào thì đi mua hạt giống trở về?"
Liêu Định Hiên động tác lên lầu dừng một chút, nhíu mày hướng lê Chi An nhìn lại, "Hạt giống gì?"
Bạch Thiến Thiến cảm thấy được chuyện này hắn cũng có quyền được biết, liền hướng hắn giải thích một câu: "Tôi muốn trồng một ít rau ở hậu viện, anh không có ý kiến gì chứ?"
Liêu Định Hiên hướng cô liếc mắt một cái, "Tùy cô." Cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lên lầu.
Bạch Thiến Thiến theo Lê Chi An đi ra hậu viện, quả nhiên thấy hắn đã xới đất tốt. Bạch Thiến Thiến hướng hắn nói một câu cảm ơn, đã thấy hắn hướng cô nhếch miệng cười, "Không có gì."
Bạch Thiến Thiến vội vàng dời ánh mắt, nam nhân này chính là thật sự.. Bộ dạng rất đẹp, ngay cả cô cũng không dám nhìn nhiều.
Buổi tối, Bạch Thiến Thiến nhận được điện thoại của Hách Vân, Hách Vân nói cho cô album của Diêu Họa Di đã sẵn sàng, tổng giám quyết định ngày mai triệu tập mọi người đến kiểm định, cho nên cô ngày mai cần phải đi công ty một chuyến.
Sáng sớm hôm sau Bạch Thiến Thiến đúng giờ rời giường, lại đánh thức Lê Chi An, hai người vội vàng ăn sáng liền xuất phát.
Đến công ty trong chốc lát hội nghị liền bắt đầu, chủ trì hội nghị chính là tổng giám âm nhạc Hứa Mạn Ny. Hôm nay mục đích của cuộc họp này chính là nghe thử, Hứa Mạn Ny không nói gì nhiều, liền đem đĩa nhạc ra cho mọi người nghe.
Đương nhiên trọng tâm là bài hát chủ đề.
Bài hát chủ đề trong album của Diêu Họa Di là《 Hoa bay như tuyết 》.
Bạch Thiến Thiến lật tài liệu trong tay, chỉ cảm thấy tên bài hát chủ đề này khá tốt.
Âm nhạc bắt đầu, đầu tiên là khúc nhạc dạo..
Bạch Thiến Thiến lật tư liệu một chút, còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm, vội cẩn thận lắng nghe.
Khúc nhạc dạo qua đi, sau đó tiến vào điệp khúc, tiếng ca của Diêu Họa Di ngọt ngào vang khắp căn phòng, ở đây mọi người không ai dám thở mạnh, trên mặt đều lộ ra một loại vẻ mặt kinh diễm.
Bạch Thiến Thiến lại hoàn toàn bị khiếp sợ tới rồi, cô vẻ mặt không dám tin hướng Hứa Mạn Ny nhìn lại, cô ta đang lười biếng dựa vào ghế, hai tay ôm cánh tay cẩn thận lắng nghe, ngón tay phải còn một bên đánh nhịp.
Bài hát này rõ ràng là tác phẩm của cô viết cách đây không lâu, chính là lúc trước Hứa Mạn Ny nói cô là tự cho mình là thông minh, cho nên cũng không có chọn dùng.
Bạch Thiến Thiến vội vàng mở ra tư liệu nhìn một chút, người sáng tác viết ba chữ "Hứa
Mạn Ny".
Rõ ràng chính là bài hát cuẩ cô, như thế nào biến thành Hứa Mạn Ny?
Khi bài hát hoàn thành Hứa Mạn Ny mới chậm rãi mở mắt ra, vội vàng hỏi mọi người: "Mọi người cảm thấy có cái gì không thích hợp, có đề nghị gì không?"
Trong đó có một nhạc sĩ cũng giống Bạch Thiến Thiến không cần làm việc đúng giờ vẻ mặt kích động nói: "Tổng giám quả nhiên là bảo đao chưa lão, vừa ra tay đó là thần khúc! Lần này chắc chắn sẽ rất hot."
Lời này rơi xuống, tiếp theo liền lại có người phụ họa nói: "Còn phải nói, tổng giám là ai kia chứ, từng là kim bài soạn nhạc, chỉ cần cô ra tay có khúc nào là không tốt?"
"Được rồi được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa! Mọi người có ý kiến gì không?"
Mọi người nhìn lẫn nhau thoáng qua, đều lắc đầu tỏ vẻ không có.
"Nếu tất cả mọi người cảm thấy không tồi, vậy bài hát này sẽ được công bố trên mạng tối nay."
Sau khi quét mắt một lượt thấy mọi người không có ý kiến gì, Hứa Mạn Ny liền đứng dậy nói: "Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, tan họp đi!"
Mọi người đều đứng dậy rời đi, Bạch Thiến Thiến lại vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.
Nếu cô đoán không sai, Hứa Mạn Ny không hề nghi ngờ chính là đạo tác phẩm của cô! Hơn nữa đạo lại tự nhiên như vậy, toàn bộ quá trình đều không thèm nhìn qua cô một cái, liền giống như thật sự là do cô ta sáng tác, nửa điểm chột dạ đều không có.
Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng họp. Cô đuổi tới bên ngoài văn phòng Hứa Mạn Ny, thời điểm cô đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, Bạch Thiến Thiến liền trực tiếp gọi lại cô, "Tôi có vài điều muốn nói với tổng giám."
Hứa Mạn Ny quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt không có gì áy náy cùng bối rối, con thản nhiên đáp ứng một câu: "Vào đi."
Bạch Thiến Thiến vào văn phòng, đóng cửa lại. Hứa Mạn Ny ném văn kiện lên bàn, lại rót một ly nước uống một ngụm, lúc này mới hướng cô nói: "Cô có chuyện gì?"
Hành động quá thờ ơ, hoàn toàn không có một tia căng thẳng sau khi đánh cắp tác phẩm của người khác. Bạch Thiến Thiến lạnh lùng cười, "Hứa tổng giám, nếu tôi không có nghe nhầm, ca khúc vừa rồi chính là tác phẩm lần trước tôi cho chị xem qua, chính là lúc ấy chị không chấp nhận, như thế nào chỉ chớp mắt một cái bây giờ liền biến thành tác phẩm của chị rồi?"
Hứa Mạn Ny dừng động tác uống nước một chút, lại kinh ngạc nhìn cô một cái, "Cô sáng tác?" Cô trào phúng cười cười, "Nhạc sĩ Bạch cô đang mê sảng hả? Bài hát kia chính là tôi mất mấy buổi tối mới làm ra, khi nào thì biến thành của cô rồi?"
Ánh mắt kinh ngạc đó rất tự nhiên, biểu tình trào phúng cũng không có một chút cứng ngắc, tựa hồ như khúc nhạc kia thật sự là do cô ta sáng tác, còn giờ phút này cô thật sự là ở đây cố tình gây sự.
"Lúc trước chị đối với tôi nghiêm khắc như vậy tôi cũng không nói gì, chị là cấp trên, chị an bài công việc cho tôi, tự nhiên tôi phải cố gắng hoàn thành tốt. Hơn nữa chị rõ ràng biết tôi là được Ôn Hạo nhận vào, nhưng vẫn đối với tôi như thế, có nghĩa chị chính là một người chính trực, tôi thực sự đã rất kính trọng chị. Nhưng là tôi thật sự không ngờ chị lại là một người xấu xa như vậy! Đạo nhạc người khác còn tự nhiên như vậy, chị không biết xấu hổ sao?"
Hứa Mạn Ny tựa hồ cũng không có đem lời của cô trở thành một vấn đề gì lớn, cô ta ở trên ghế ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu hướng cô xem lại đây, "Cô luôn miệng nói tôi đạo nhạc tác phẩm của cô, chứng cớ đâu?"
"..."
"Chờ cô xuất ra chứng cớ đi rồi nói sau! Bây giờ tôi đang rất bận, mời cô đi ra ngoài." Cô ta cũng không cùng cô nhiều lời nữa, tùy tay cầm một văn kiện bên cạnh lật xem.
Bạch Thiến Thiến nhìn cô lạnh lùng cười, xoay người ra khỏi phòng, thật mạnh đem cửa đóng lại.
Tác phẩm của cô còn chưa được công bố, cho nên Hứa Mạn Ny liền chắc chắn cô lấy không ra chứng cớ phải không? Hoặc là cô ta cảm thấy được địa vị của cô ta so với cô cao hơn, quan hệ so với cô tốt hơn, cho nên là có thể không kiêng nể gì chèn ép cô người mới này phải không? Mà cô vì có thể bảo trụ bát cơm chỉ phải nén giận, đối với chuyện cô ta đánh cắp tác phẩm cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua? Ít nhất là ở thời điểm bây giờ cô không có khả năng kháng cự lại đúng không?
Đổi lại là một người bình thường, vì chính bát cơm cùng tiền đồ của mình, đại khái thật sự cũng chỉ có thể chịu đựng im hơi lặng tiếng, nhưng là Hứa Mạn Ny đã bỏ qua thân phận của cô, cũng vì cô làm việc cẩn thận nên không bị lộ.