Bạch Thiến Thiến coi như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt như thường quay về nhà. Buổi tối lúc bảy giờ, quả nhiên bài hát mới nhất của Diêu Họa Di "Hoa bay như tuyết" đã được phát hành trên một nền tảng âm nhạc trực tuyến rất nổi tiếng. Chỉ trong vòng hai giờ lượt nghe đã hơn trăm triệu.
Cùng lúc đó, Hứa Mạn Ny người sáng tác bài hát đã cập nhật một dòng trạng thái mới trên weibo.
"Tôi đã cố gắng suốt ba ngày ba đêm và kết quả hiện giờ thật sự rất đáng giá đối với công sức tôi đã bỏ ra, cảm ơn mọi người." Link bài hát《 Hoa bay như như tuyết 》được thêm vào sau đó.
Dưới một đống lớn bình luận, có chúc mừng, cũng có một vài lời châm chọc.
Đã đến giờ đi ngủ, Bạch Thiến Thiến đem máy tính khép lại, trực tiếp lên giường ngủ, coi như sự kiện náo nhiệt này cùng cô hoàn toàn không quan hệ gì.
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, Bạch Thiến Thiến không cần đến công ty, cô mặc một chiếc váy dài đơn giản, nằm lười biếng dưới cái mái che ở sân trước, ngắm cảnh biển xa xa, một bên uống nước trái cây dì Man làm cho.
Đến thời điểm giữa trưa cô gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Như Phong, hỏi cô ấy có quen biết với bên truyền thông không, nếu có hy vọng Bạch Như Phong có thể giúp cô.
Bạch Như Phong quản lý rất rộng, có đôi khi vì tuyên truyền cho các sản phẩm của công ty, cô cần phải làm việc với họ, nên cũng có chút quen biết. Cho nên việc Bạch Thiến Thiến nhờ là không thành vấn đề.
Bất quá Bạch Như Phong vẫn nhạy bén nhận ra Bạch Thiến Thiến gặp vấn đề khó giải quyết, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Đối với sự việc lần này, Bạch Thiến Thiến cũng không muốn giấu diếm, liền đem chuyện đã xảy nói một lần.
"Còn có chuyện này?" Bạch Như Phong ngữ khí rõ ràng không tốt lắm, "Cần chị ra tay giúp không?"
"Không cần, chị chỉ cần giúp em, làm cho tin tức phát tán ra là được, còn lại để chính em xử lý."
Điện thoại đầu kia trầm mặc một lát, "Được."
Cúp điện thoại, Bạch Thiến Thiến liền ở trên mạng cập nhật một dòng trạng thái, đem chuyện Hứa Mạn Ny đạo nhạc của cô nói một lần, chẳng mấy chốc bài viết của cô đã được chia sẻ khắp nơi.
Làm xong, Bạch Thiến Thiến để điện thoại di động đặt ở một bên, uống một ngụm nước ép lựu, nhìn cảnh đẹp xa xa.
Đêm đó, thời điểm Bạch Thiến Thiến mở máy tính đã thấy thông báo nhảy ra liên tục. Đã có vài bài viết nói về bài hát "Hoa bay như tuyết". Không thể không nói lực ảnh hưởng của Diêu Họa Di vẫn là rất lớn.
Bạch Thiến Thiến vào trang của Hứa Mạn Ny xem một chút, liền nhìn thấy có không ít người chất vấn cô ta rằng lời của "Tiểu Từ Từ" có phải là sự thật không.
Tiểu Từ Từ chính là nick name của cô.
Đương nhiên cũng có fan của Hứa Mạn Ny tin tưởng là có người bêu xấu cô ta, còn nhân tiện đem "Tiểu Từ Từ" mắng chửi vì bịa chuyện làm xấu danh tiếng người khác để nổi tiếng.
Sau khi xem qua một lượt Bạch Thiến Thiến lại quay qua xem tài khoản của chính mình, thì một loạt thông báo nhắc nhở có bình luận mới hiện ra, khiến cho máy tính Bạch Thiến Thiến thiếu chút nữa tê liệt.
Bạch Thiến Thiến xem qua các bình luận đó một chút, có một ít bộ phận hỏi chuyện này có phải là sự thật không, cũng có người đối với cô tỏ vẻ đồng tình, còn lại đại bộ phận mọi người là tới mắng cô.
Bạch Thiến Thiến chú ý tới có mấy cái bình luận nhắc đến Diêu Họa Di, một trong số đó là "Tôi tin tưởng Diêu Diêu nhà tôi, người này chính là ghen tức với người khác muốn điên rồi."
Bạch Thiến Thiến nhíu nhíu mày đầu, chuyển sang tài khoản của Diêu Họa Di xem thử, đã thấy bài viết gần đây nhất của cô ta, nội dung là như vậy: "Có một số người, chính mình không tự cố gắng, lại muốn cướp đi vị trí của người khác, chị Mạn Ny là người thẳng thắn, ông trời đều nhìn thấy điều đó." Phần sau là liên kết bài hát "Hoa bay như tuyết", lại bỏ thêm một câu: Hy vọng mọi người không bị những tin đồn này làm ảnh hưởng và ủng hộ nhiều hơn cho sản phẩm mới của chúng tôi.
Bạch Thiến Thiến sau khi xem xong cười lạnh, hay cho câu nói ông trời đều nhìn thấy! Thật sự, cô là lần đầu tiên nhìn thấy việc như vậy, đã ăn cắp tác phẩm của người khác còn không biết xấu hổ như vậy.
Bạch Thiến Thiến nhìn đồng hồ, đã đến thời gian đi ngủ, cô cũng nên đi ngủ thôi, vì thế liền tắt máy, đi rửa mặt rồi ngã người xuống giường, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau Bạch Thiến Thiến dậy thật sớm, cô chọn một bộ váy công sở cho hôm nay. Một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng cái chân váy màu xanh đậm, váy bó sát làm cho cô thêm gợi cảm nhưng không mất đi sự nghiêm cẩn. Ngoài ra cô còn cố ý trang điểm đẹp một chút, búi mái tóc dài lên đỉnh đầu. Cô ngắm mình trong gương một chút để chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới xuất phát.
Không giống như những lần trước cô thường bảo Lê Chi An đem xe dừng lại cách hai con đường, lúc này đây cô lại trực tiếp yêu cầu hắn dừng ngay trước công ty.
Giống như cô dự liệu, có rất nhiều phóng viên đã vây quanh trước công ty, Bạch Thiến Thiến cũng không vội vàng xuống xe, lẳng lặng ngồi ở trên xe chờ. Quả nhiên không bao lâu có một chiếc xe liền chậm rãi chạy lại đây, đợi đến khi người ở bên trong bước ra, đám phóng viên giống như là ruồi bọ nhìn thấy thịt thối, toàn bộ nhào lên.
"Cô Hứa Mạn Ny, xin hỏi chuyện trên mạng nói chính là thật phải không?" Hoa bay như tuyết "có phải cô đạo nhạc người khác không?"
"Cô Hứa Mạn Ny có thể giải thích một chút về chuyện này không?"
Hứa Mạn Ny đeo kính râm, mặc áo khoác da và quần đen bó sát người, trông thật cá tính lại giỏi giang. Cô ta xuống xe liền bị phóng viên xung quanh bao vây. Cô ta cũng thật bình tĩnh, chỉ đơn giản đem kính râm tháo xuống, rất hào phóng cầm lấy micro do phóng viên đưa ra và nhìn thẳng vào camera nói: "Hoa bay như tuyết thật sự là do tôi sáng
tác, về phần trên mạng có người nói tôi ăn cắp tác phẩm của người khác chỉ là lời nói vô căn cứ."
"Xin hỏi cô Hứa Mạn Ny, vậy vị tiểu Từ Từ kia nghe nói là nhân viên mới của quý công ty, vì sao cô ấy một mực chắc chắn là Hứa tiểu thư ngài đạo văn, còn công việc của cô ấy thì sao?"
Đối mặt phóng viên, Hứa Mạn Ny từ đầu đến cuối đều mang gương mặt mỉm cười, tính tình hòa nhã một cách kỳ diệu, "Tôi cũng không biết tiểu Từ Từ trong miệng mọi ngươi là ai. Công ty chúng tôi xác thực có một người mới. Vị này rất có tài hoa, tôi cũng đánh giá rất cao năng lực của cô ấy, nhưng mà cô ấy lại là người muốn nhanh chóng thành công. Nếu Tiểu Từ Từ này thật sự là cô ấy, kia đại khái là cô ấy không muốn làm một người vô danh, chỉ nghĩ muốn nhanh chống nổi tiếng." Nói đến lúc này Hứa Mạy bất đắc dĩ lắc đầu, giống như phụ huynh bất lực trước đứa con nghịch ngợm của mình, trên mặt mang theo tươi cười, "Bất quá, chuyện này công ty sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng, tôi muốn công đạo tự tại lòng người."
Ngồi ở trên xe Bạch Thiến Thiến nhìn thấy một màn trước mắt, không thể không thán phục tâm lý của Hứa Mạn Ny quả thực tốt đến biến thái. Mặc dù bị phóng viên vây đổ lại, không khách khí chất vấn, vậy mà cô ta còn có thể mặt không đổi sắc nói dối, hơn nữa diễn cũng rất đạt, nói mấy câu đã đem chính mình vô tội, thiện lương lại bị cấp dưới hãm hại, hình tượng được đắp nặn vô cùng nhuần nhuyễn.
Mắt thấy phóng viên đang dần bị cô ta lừa, người vẫn lẳng lặng ngồi ở sau xe - Bạch Thiến Thiến, lúc này mới đẩy cửa xe đi xuống.
Hứa Mạn Ny đang đứng đưa lưng về phía cửa công ty, lại vừa lúc liền đối mặt với chỗ của Bạch Thiến Thiến, cho nên lúc Bạch Thiến Thiến từ trên xe xuống cô ta liền thấy được.
Đang trả lời phóng viên Hứa Mạn Ny đột nhiên nhìn sang hướng khác nhíu mày. Các phóng viên cũng theo ánh mắt của cô ta nhìn qua, tự nhiên cũng thấy được một người đang đi tới.
Trong lúc mọi người nghi hoặc người kia là ai, đã thấy người này đi đến bên cạnh Hứa Mạn Ny sau đó liền thuận tay cầm lấy micro, hướng về phía ống kính mỉm cười, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Xin chào mọi người, tôi là Bạch Thiến Thiến, cũng chính là" Tiểu Từ Từ "- nạn nhân của chuyện này. Hôm nay tôi chính thức nói cho mọi người biết Hứa Mạn Ni đã ăn cắp tác phẩm của tôi."
Không khí ồn ào xung quanh vì những lời này đột nhiêm im bặt. Hứa Mạn Ny đứng một bên rõ ràng cũng bị sốc vì hành động của cô, cô ta thật sự không ngờ Bạch Thiến Thiến ở trước mặt mọi người lại đem chuyện này nói ra, hơn nữa thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại khí thế như thế.
Sau một hồi im lặng, rốt cục phóng viên cũng phản ứng lại, vội vàng hướng Bạch Thiến Thiến đặt câu hỏi: "Cô Bạch, lời nói này chính là sự thật chăng? Hứa Mạn Ny thật sự đạo nhạc? Xin hỏi cô có chứng cớ nào không?"
Bạch Thiến Thiến nhìn mọi người xung quanh một vòng, tự tin lại thong dong cười cười, "Đương nhiên rồi!"
Hứa Mạn Ny sắc mặt trầm xuống, đột nhiên quay đầu hướng cô nhìn, mà chung quanh phóng viên cũng tò mò nhìn cô, hiển nhiên cũng thực chờ mong đến tột cùng cô có thể đem chứng cứ gì ném ra.
Tưởng rằng mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp sẽ không có sự việc gì phát sinh, Hứa Mạn Ny lúc này đáy mắt lại xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng nghĩ đi lại nghĩ lại Bạch Thiến Thiến có thể có chứng cớ gì chứ? Bài hát kia chưa từng phát hành trước đó. Nếu là bản thảo? Cái loại này cô có thể mang một đống ra.
Hứa Mạn Ny nghĩ như vậy, tâm trạng cũng chầm chậm thả lỏng.
Bạch Thiến Thiến trả lại micro trong tay cho phóng viên, dưới sự theo dõi của máy quay, cô chậm rãi đi đến trong sảnh công ty, nơi đó không biết khi nào đã có một cái đàn dương cầm.
Đây là Bạch Thiến Thiến trước khi tới đã nhờ Bạch Như Phong đúng hạn cho người mang tới bên này.
Rõ ràng là người khác lấy đi sáng tác của cô lại còn muốn nói cô là thổi phòng sự việc, muốn nổi tiếng đến phát điên, nói cô là tiện nhân..
Những lời nói lăng mạ, chưởi rủa không đáng một xu đều đổ lên trên đầu cô. Rõ ràng là cô vô tội, là người bị hại trong chuyện này, hẳn phải được đồng tình mới đúng chứ.
Chẳng lẽ bởi vì người khác so với cô nổi tiếng hơn, so với cô có nhiều người hâm mộ nên cô phải chịu ủy khuất, bị nhiều người chửi rủa như vậy sao?
Không! Cô không thể để mọi chuyện như vậy được!
Muốn dùng dư luận đến áp chế cô? Muốn cho cô nhận thua làm cho cô ngã xuống?
Không thể nào!