Chương 40: Ảnh nền
Editor: Bonnie
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói trong cuộc đời làm việc của mình có việc gì nên quên hoặc ước gì nó chưa từng xảy ra, Văn Mặc nhất định sẽ ước nó là chuyện của mười giây trước, khiến nó biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của tất cả mọi người.
Ánh sáng nhàn nhạt từ trên đầu chiếu xuống, giống như tâm trạng của anh ta lúc này. Điều dưỡng đi ngang qua thấy anh ta do dự đứng ở cửa, cẩn thận hỏi: “Anh gì ơi, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Nơi này là khu phòng bệnh đơn, người có thể ở đây không phú cũng quý, chẳng qua người đàn ông trước mắt này nhìn cũng không giống người xấu, điều dưỡng lo lắng nắm còi báo động trong tay.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi của mình, Văn Mặc dùng gương mặt poker, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, không khí bên ngoài rất tốt, tôi chờ một lúc nữa mới vào.”
Điều dưỡng: “?”
Ở cái nơi như bệnh viện, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ gấp mấy đều không thể nào có được cái gọi là hương thơm tươi mát, thứ duy nhất tồn tại chính là mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Trong lòng điều dưỡng tràn ngập khó hiểu, nhưng ít nhiều gì thì gương mặt Văn Mặc cũng có tính lừa gạt, ít nhất cũng là một gương mặt ưu tú.
Nghĩ đến camera giám sát trên đầu, điều dưỡng bán tín bán nghi nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, nếu anh không có việc gì thì vẫn nên đi vào sớm thì tốt hơn.”
Văn Mặc: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ nó đời này anh ta chưa từng phải chịu oan ức lớn như thế.
Văn Mặc ở bên ngoài vừa lạnh vừa tức, cùng lúc đó bên trong cánh cửa phòng bệnh, Yến Vân Dương tựa vào vai Tả Minh Nhiên, nhìn qua chính là cảnh tượng năm tháng tĩnh lặng, không tranh sự đời.
Trên thực tế, khi Tả Minh Nhiên nghe tiếng mở cửa đã muốn đứng dậy nhưng Yến Vân Dương vẫn đang dựa vào người cô, nghe động tĩnh như thế vẫn không nhúc nhích.
Cố kỵ trên người anh vẫn đang bị thương, nếu cô làm mạnh tay sẽ đụng đến miệng vết thương vì thế Yến Vân Dương không động, Tả Minh Nhiên cũng chỉ có thể im lặng ngồi đó. Cửa vừa mở ra lại nhanh chóng khép lại, chỉ một giây ngắn ngủi nhưng từ cửa đến giường chỉ vài bước chân, hơn nữa từ hình ảnh phản chiếu ngược từ trên kính thủy tinh, không cần nghĩ cũng biết có gì xảy ra.
Không khí im lặng đến kỳ lạ, ngoại trừ lần trước say rượu trong bữa tiệc đóng máy, đây là lần đầu tiên họ làm ra hành động thân mật nhất khi cả hai bên đều tỉnh táo.
Kể từ khi cô biết sau khi say rượu mình đã làm những gì từ chỗ An Kỳ, những mảnh trí nhớ nho nhỏ cũng dần ghép lại, tuy không nhớ hết toàn bộ nhưng điểm quan trọng vẫn nhớ chút đỉnh.
Tỷ như, cô và Yến Vân Dương và nụ hôn lúc đó.
Chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như chưa làm gì nhưng lại nặng như ngàn cân.
Tới bây giờ cô cũng không cho rằng người chịu thiệt là mình, giống như lần trước cô thản nhiên tiếp nhận chuyện mình xuyên sách vậy, sau khi tất cả đều sáng tỏ, chuyện kế tiếp cứ như là nước chảy mây trôi, hoàn toàn không khó để chấp nhận.
Cô đã nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp lại Yến Vân Dương, thậm chí cũng từng nghĩ đến việc cả hai người họ sẽ xem đây là giấc mơ, ngầm hiểu rằng tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vậy mà cô lại không tính nổi đến trường hợp ở trong phòng bệnh thế này.
Duy trì một tư thế lâu, bả vai Tả Minh Nhiên bắt đầu tê, cô yên tĩnh ngồi, bình tĩnh nói: "Anh ngồi dậy, bả vai tôi đã tê rần rồi."
Sau tai truyền đến vài tiếng cười khẽ, cùng với sự vang dội rất nhỏ sau gáy, cảm giác tê dại truyền đến tứ chi xong lan đến toàn thân, Tả Minh Nhiên quay mặt về phía sau, đúng lúc chạm mắt với Yến Vân Dương, bốn mắt nhìn nhau.
“Ngồi dậy.” Lần này, Tả Minh Nhiên không chút lưu tình đẩy đẩy vai anh.
Yến Vân Dương ngẩng đầu nhìn theo động tác của cô, mái tóc hơi dài không được chăm sóc đã có vài sợi rơi ra, so với kiểu tóc chải gọn gàng trước đây, Yến Vân Dương bây giờ dường như trẻ hơn vài tuổi, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, phớt lờ những vòng băng quấn quanh đầu, hiện tại nhìn Yến Vân Dương cứ như một sinh viên chưa trải đời.
Anh tựa vào chiếc gối sau lưng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, anh nâng tay phải không bị thương lên xoa xoa khóe mắt Tả Minh Nhiên, nói: “Trang điểm bị trôi rồi.”
Lúc này Tả Minh Nhiên mới nhớ trên mặt mình còn chưa tẩy trang, rối loạn cả đêm, không ngừng bôn ba trên đường, còn phải tránh né truyền thông, cứ như vậy mà giữ lớp trang điểm một ngày một đêm, thậm chí còn ngủ một giấc, đừng nói là với nữ minh tinh, chỉ cần là một cô gái bình thường cũng là một vấn đề có sức sát thương cực mạnh.
May mắn bây giờ Thời Song Hạ không có ở đây, nếu không không biết chị ấy sẽ phát điên thế nào nữa.
Ngoại trừ giường bệnh, trong phòng bệnh đơn còn có một phòng trong, là một phòng nghỉ độc lập và một nhà vệ sinh, Tả Minh Nhiên lấy đồ skincare của mình từ trong túi Thời Song Hạ đưa, Văn Mặc đang cầm tài liệu nói gì đó với Yến Vân Dương.
Chuyện công việc cô không có hứng thú nghe, tiện tay gom tóc xõa sau đầu búi lên, cầm lấy nón và khẩu trang trên sofa chuẩn bị ra ngoài, Yến Vân Dương dường như đã đoán trước được cô sẽ làm gì từ sớm, trước khi cô mở miệng đã nói trước: “Văn Mặc có mang cơm trưa đến, đều làm theo khẩu vị của em.”
Tả Minh Nhiên nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của anh về phía ba món mặn một món canh trên bàn trà.
“Của tôi hả?”
Yến Vân Dương gật đầu, Tả Minh Nhiên không cần nghĩ ngợi nói: “Không phải hai người vẫn còn bàn công việc sao, tôi ra ngoài hít thở khí trời, hai người cứ bận đi.”
“Bên ngoài đều là phóng viên.” Yến Vân Dương như ông tiên vừa phán vừa mở hợp đồng, bắt chước giọng điệu của cô: “Chỉ cần đi ra ngoài một bước, mười phút sau sẽ lập tức lên tin tức đầu đề.”
Tả Minh Nhiên: "..."
Suy nghĩ kĩ nếu cô ra ngoài trong tình huống này sẽ tạo ra hot search thế nào, Tả Minh Nhiên yên lặng lui về phía sau nửa bước, mỉm cười nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay tiếng gió thổi vô cùng lớn, có lẽ tôi không nên ra ngoài đâu.”
Văn Mặc cúi đầu cố nén cười, cố gắng để mình không cười ra tiếng. Yến Vân Dương cảnh cáo nhìn anh ta một cái, Văn Mặc nháy mắt thu hồi nét mặt của mình lại, nghiêm túc nói: “Yến tổng, đây là bưu kiện bên kia gởi đến.”
Yến Vân Dương thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, cứ để bọn họ làm theo kế hoạch đi.”
Văn Mặc đẩy đẩy mắt kính nói: "Yến tổng, về chuyện tai nạn xe cộ, bên bà Liễu có nói bên phía bà ấy đã tra sắp xong rồi, có cần…”
Hai người họ nói chuyện đều không tránh Tả Minh Nhiên, mà Văn Mặc nói gần nói xa đều muốn nói đến khía cạnh pháp luật, Tả Minh Nhiên dù có bạo dạn thế nào cũng là thanh niên tốt tuân thủ pháp luật, đây chính là lần đầu tiên cô chân chính nhìn thấy ân oán của nhà giàu trong phim truyền hình, nên cô chợt cảm giác một giây sau mình sẽ bị giết người diệt khẩu vì mình đã biết quá nhiều.
Không đợi cô tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn, câu đầu tiên của Yến Vân Dương đã phá tan mọi ảo tưởng của cô.
“Giao hết cho cảnh sát đi, để bọn họ xử lý…”
“...”
Tả Minh Nhiên bình tĩnh nuốt xuống miếng bánh bao hấp, quả nhiên tác phẩm văn học nghệ thuật phải gần gũi với cuộc sống, không thể suy đoán bậy bạ được, trong cuộc sống làm gì có nhiều chuyện trái pháp luật như thế, không phải tất cả các cuộc bạo động hiện tại đều đang bị xóa sổ sao?
Rất nhanh Văn Mặc đã rời đi, hiện giờ trong một khoảng thời gian ngắn Yến Vân Dương đều phải ở trong bệnh viện, trong công ty cũng chỉ có thể do anh ta tọa trấn, may mà chỉ có ban đầu vì không rõ mọi chuyện nên mới luống cuống tay chân, đợi khi Yến Vân Dương tỉnh lại, trên cơ bản tất cả mọi chuyện đều đã trở về với quỹ đạo.
Nhưng mà tất cả những thứ này Tả Minh Nhiên đều không biết.
Thức ăn ngon quả thật có thể giải quyết vấn đề muộn phiền, nếu không được, vậy thì tiếp tục ăn thêm một bữa.
Cô để mặt mộc, mái tóc dài hơi xoăn buộc sau ót, trên chân còn mang đôi dép lê của nam trong phòng bệnh, không hề quan tâm đến hình tượng mà làm tổ trên sofa ăn bánh bao, bỏ qua gương mặt xinh đẹp đến quá đáng kia, hoàn toàn không có cái gì có thể liên hệ với một minh tinh lớn cả.
Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn về phía cô, Tả Minh Nhiên cũng như có cảm ứng mà ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt trời mùa đông đã mất từ lâu chiếu vào trong tấm kính để lại trên mặt đất một quầng sáng nhỏ, hai người cùng quay mặt đi, cùng rơi vào dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, vẽ nên một cái bóng dài trên mặt đất.
Sau một lúc lâu, Tả Minh Nhiên nâng cái bánh bao hấp trong tay, nghiêm túc hỏi: “Anh cũng muốn ăn hả?”
Yến Vân Dương khẽ cười một tiếng, dựa vào cây cột mà trèo lên: “Anh đây muốn ăn thịt.”
Tả Minh Nhiên: "... Tôi ăn hết rồi."
Liên tiếp vài ngày, Tả Minh Nhiên đều ở trong bệnh viện cùng với Yến Vân Dương, so với nơi khác, bệnh viện thanh tịnh hơn rất nhiều, tối thiểu giới truyền thông không vào được, cho dù bên ngoài dư luận náo loạn xôn xao thế nào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.
Nhưng mà internet phủ sóng diện rộng, tuy Tả Minh Nhiên chưa ra ngoài nhưng cái cần biết thì đều biết.
Tỷ như nhà họ Yến nổi tiếng hình như đang có ý định thay đổi gia chủ, còn về thân phận người tiếp nhận, đương nhiên là Yến Vân Dương còn đang nằm trên giường bệnh.
Cái gọi là nước lên thì thuyền lên, những người đã từng nói chờ cô khi nào bị đá ra khỏi nhà giàu, kết quả chờ mỏi mông cũng không ngờ rằng một ngày như thế này lại đến, Tả Minh Nhiên không chỉ sống tốt trong cuộc sống giàu sang, thậm chí còn sắp trở thành bà chủ của Yến thị.
Mặc kệ là Yến Vân Dương xảy ra tai nạn xe cộ hay tập đoàn Yến thị thay đổi quyền lực, các tòa soạn muốn tìm ra chân tướng đều khó như lên trời, biện pháp duy nhất chính là tìm đến Tả Minh Nhiên có dính dáng đến Yến Vân Dương.
Trong lòng Tả Minh Nhiên cũng hiểu rõ, mình bây giờ trong mắt mấy phóng viên kia là tin tức biết đi, nói trắng ra là tiền thưởng cuối năm biết đi, không chừng còn liên quan đến việc thăng chức tăng lương sang năm, quả thật là phiên bản hiện đại của thịt Đường Tăng.
Trong tình trạng này, cô dùng danh nghĩa chăm sóc người bệnh trốn trong bệnh viện không ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.
Trong phòng bệnh còn một phòng đơn nhỏ, bỏ qua không khí bệnh viện, nói nó là khách sạn cũng không sai. Thời Song Hạ mang một số vật dụng hàng ngày đến, thuận tiện còn nói cho Tả Minh Nhiên biết một số việc. Không cần làm việc, Tả Minh Nhiên trải qua một cuộc sống vừa thoải mái vừa sung sướng, một ngày ba bữa có người đưa đến tận cửa, vì để tránh cho cô thấy chán, Văn Mặc còn mang laptop đến để cô có thể chơi game.
Đều nói tâm trạng thoải mái sẽ nhanh béo, Tả Minh Nhiên mỗi ngày không làm gì, ngoại trừ ăn uống thì chính là chơi game thế nên sau hai tuần vết thương tạm ổn Yến Vân Dương được xuất viện, Tả Minh Nhiên lặng yên không tiếng động nặng hơn vài kg, trái lại là Yến