Chương 41: Lễ trao giải (1)
Editor: Bonnie
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở ngoài làm việc liên tục không nghỉ cả ngày lẫn đêm hơn nửa tháng, mấy ngày gần Tết Nguyên Đán đều trôi qua trên đường, khi trở về đến thành phố B chỉ còn hai mươi ngày nữa là Tết đến.
Năm mới tết đến, cho dù có người nói Tết càng ngày càng không có không khí, nhưng đến những ngày cuối năm, trên đường lớn những chiếc đèn lồng đỏ thẫm để chúc mừng năm mới chẳng ít hơn năm trước.
Tả Minh Nhiên ở sân bay vô tình gặp fan, được họ tặng không ít câu đối xuân viết tay, nhìn số lượng có thể đoán được họ muốn cô dán từ mùng 1 đến ngày 15, mỗi ngày một bộ. Chọn một tờ Đi đường bình an dán lên xe, cô thuận miệng hỏi: "Chị Hạ ơi, khi nào em mới được nghỉ Tết ạ?"
Thời Song Hạ đang sắp xếp công việc, nghe vậy giận bay màu liếc nhìn Tả Minh Nhiên, "Dịp gì mà nghỉ?"
Tả Minh Nhiên cào ghế xe than khóc: "Nghỉ Tết á! Không phải là ngay cả ngày nghỉ em cũng không có chứ! Làm việc cả năm rồi chị, Yến Vân Dương cả năm còn có thể nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng nữa mà!"
Nói thì nói vậy, minh tinh thường dựa vào các công việc được sắp xếp rồi mới quyết định thời gian nghỉ ngơi, thông thường ngày nghỉ với họ đều không thực tế, thậm chí có khi ngày đầu năm mới vẫn phải ở trong đoàn phim quay cho kịp tiến độ, bởi vì công việc mà không về nhà ăn Tết là chuyện thường tình.
Trước kia Tả Minh Nhiên cũng như vậy, từ khi cô rời nơi gọi là nhà để đi làm, trên cơ bản gần như là đã cắt đứt quan hệ với bên kia, hầu như mỗi năm đều chỉ có một mình, hoặc là ở chung với Thời Song Hạ, đêm 30 Tết và mùng một thì ăn sủi cảo đông lạnh, hiển nhiên không tồn tại vấn đề nghỉ Tết hay không.
Nhưng mà năm nay có chút khác biệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy Tả Minh Nhiên nhắc đến Yến Vân Dương, Thời Song Hạ không tự chủ nhớ đến cảnh thấy được trong bệnh viện lúc trước, đưa mắt nhìn Tả Minh Nhiên ngây ngô kia, chị từ tốn nói: "Dự xong lễ trao giải rồi sẽ cho em nghỉ."
Mắt Tả Minh Nhiên sáng ngời, "Nghỉ mấy ngày ạ?"
Thời Song Hạ: "... Mười ngày, không thể dài hơn."
Tả Minh Nhiên vẫn còn muốn cò kè mặc cả, Thời Song Hạ trước khi Tả Minh Nhiên nói đưa máy tính bảng trong tay tới: "Kịch bản lúc trước chị đưa em xem, nội dung không tệ, cũng rất có giá trị thị trường, nếu như bên kia chấp nhận, có thể xem là kịch bản đầu tiên ký với studio chúng ta cũng rất tốt, chỉ có điều mọi việc vẫn còn phải bàn bạc thêm."
Nghe Thời Song Hạ nhắc đến kịch bản, Tả Minh Nhiên lập tức không còn xoắn xuýt về chuyện nghỉ đông nữa.
Lúc trước Thời Song Hạ đưa cho cô mấy kịch bản để cô chọn, không nói đến chất lượng kịch bản thế nào, chỉ nói đến bản thân cô, đã có sẵn ý định rời khỏi giới giải trí, hiện tại nhận thêm kịch bản không phải là một hành động sáng suốt.
Vì để tìm cách kéo dài thời gian, đồng thời cũng để điều tra hướng đi của thị trường biên kịch, cô sẽ đem quyển tiểu thuyết lúc trước viết, sau đó đổi một số phần thành kịch bản giao cho Thời Song Hạ.
Dù sao cũng là quyển tiểu thuyết tốt nhất cô viết được ở kiếp trước, viết thêm một lần tình tiết bên trong càng thêm tỉ mỉ.
Kịch bản được viết lúc cô trốn trong bệnh viện, tuy không nhiều lắm, nhưng đã có thể thấy được nội dung cơ bản, hơn nữa còn có nguyên tác bổ sung, không khó nhìn ra nó có tiềm lực rất lớn, nếu studio nhà mình có thể tốn công sản xuất, có thể sản xuất ra được một bộ phim điểm cao, hoàn toàn đứng vững gót chân cũng không phải là không có khả năng.
Thời Song Hạ hiển nhiên cũng nghĩ thế, trong máy tính bảng đưa Tả Minh Nhiên có một phần kế hoạch chi tiết, từ đầu tư đến quay phim xong lại đến hậu kỳ rồi tuyên truyền, hiển nhiên không phải là ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Tả Minh Nhiên liên tục tắc lưỡi, không thể không nói, với tư cách là người đại diện chuyên nghiệp, năng lực làm việc của Thời Song Hạ quả nhiên là không cần nhiều lời.
Trong số những người đại diện nổi tiếng, không ít người trong số đó đều dựa vào công ty nổi tiếng, có tài chính có bối cảnh, sẵn sàng chi tiền để lăng xê người mới, trải qua một hai năm, nhiều thì ba bốn năm, không tạo ra được ảnh đế ảnh hậu thì cũng tạo ra được mấy lưu lượng có thể làm được việc.
Thời Song Hạ thì khác hoàn toàn, đừng nói cái gọi là công ty kia làm chỗ dựa, tài nguyên có thể nhận được ít đến đáng thương, mấy năm nay tốt xấu gì cũng nâng được Tả Minh Nhiên, miễn cưỡng có thể nuôi được cả đám người trong công ty. Mà Tả Minh Nhiên lại hoàn toàn dựa vào Thời Song Hạ, nói cách khác, Thời Song Hạ là chỗ dựa của công ty mới đúng.
Người có năng lực như vậy lại cam tâm ở lại một công ty nhỏ như vậy, ai cũng có thể phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Nhưng mà nội dung trong nguyên tác cũng không có bất kỳ manh mối nào về chuyện này, thứ Tả Minh Nhiên biết, cũng chỉ từ sau khi Thời Song Hạ trở thành người đại diện của Ân Như Tâm, Văn Thế Khải không ai địch nổi lại vấp ngã, trở thành người đại diện kim bài nổi tiếng lẫy lừng.
Nhớ tới