Tần Tranh không hiểu nổi Thẩm Ngạn Chi bị thứ gì kích thích nữa.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể chịu nổi tình yêu của nhân vật phản diện.
Cô lạnh lùng bảo: “Không liên quan đến nàng ta.
Là do cây trâm quá quý giá, ta không muốn dùng.”
Biết lý do cô không chịu dùng cây trâm, thái độ của Thẩm Ngạn Chi lập tức dịu lại.
“Một cây trâm thôi có là gì.
A Tranh xứng đáng dùng những thứ quý giá hơn gấp trăm ngàn lần.”
Hắn đưa tay ra hiệu, thị vệ bèn thả thị nữ kia ra.
Thẩm Ngạn Chi nhìn thị nữ kia một cái.
“Mang cây trâm tới đây.”
Một lát sau, thị nữ bưng chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương đi đến, quỳ dưới đất, giơ chiếc hộp lên cao quá đầu.
Thẩm Ngạn Chi nhìn Tần Tranh.
“A Tranh cài lên đi.”
Lâm Chiêu tức giận đến nỗi ngực phập phồng, không thể nhịn được nữa.
“Ngươi đừng quá đáng!”
Thẩm Ngạn Chi nhìn về phía Lâm Chiêu.
Ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa hờ hững, mang theo chút bực dọc, dường như đang suy nghĩ có nên giữ lại cái người om sòm này không.
Nhưng thấy Tần Tranh che chở Lâm Chiêu như vậy, hắn cố nén ý nghĩ ấy, chỉ nói với thị vệ phía sau.
“Dẫn ra ngoài.”
Đương nhiên Lâm Chiêu không chịu đi, Tần Tranh sợ họ làm hại tới Lâm Chiêu nên cũng không dám để nàng ta đi.
Thẩm Ngạn Chi đã ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên.
Thấy Tần Tranh chắn trước người Lâm Chiêu, hắn đưa tay chống cằm, nhìn cô nói: “Ta chỉ muốn cùng A Tranh ăn bữa cơm nên tạm thời mời vị cô nương này đi nơi khác mà thôi.
Nếu A Tranh còn làm ta đau lòng, ta không thể bảo đảm nàng ta có thể lành lặn trở lại đâu.”
Lâm Chiêu lập tức mắng trở lại.
“Cẩu quan! Ngươi cho là bà đây sợ ngươi sao? Ngươi là thứ gì chứ!”
Thanh kiếm trong tay Trần Thanh đã rút ra một nửa, hắn đang định bước tới thì Thẩm Ngạn Chi giơ tay lên ngăn lại, khuôn mặt cố chấp như một đứa trẻ không lấy được món đồ chơi mình thích là không chịu thôi.
Hắn đang đợi Tần Tranh lựa chọn.
Tần Tranh bấm chặt năm ngón tay vào lòng bàn tay, nói với Lâm Chiêu.
“A Chiêu, muội ra ngoài trước đi.”
Lâm Chiêu vẫn không yên tâm.
“A Tranh tỷ tỷ…”
“Đừng lo, ta có vài lời muốn nói riêng với Thẩm đại nhân mà thôi.” Tần Tranh ngắt lời Lâm Chiêu.
Để Lâm Chiêu ở lại, với tính cách của nàng ta thì sẽ chỉ chịu thiệt.
Lâm Chiêu bị mấy tên thị vệ đẩy ra cửa, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.
Thẩm Ngạn Chi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Tranh, mắt trở nên đỏ ửng nhưng trong nỗi đau đớn vô cùng ấy lại ẩn chứa vẻ khoái trá chết cũng không sờn.
Đúng là hắn bị những lời của Tần Tranh hôm nay làm đau đớn.
Người có gia đình?
Hắn không biết trong khoảng thời gian mất ký ức, giữa Tần Tranh và tên thái tử vô dụng kia đã xảy ra những gì, nhưng A Tranh cam tâm thừa nhận đó là phu quân của mình.
Điều này như một cây gai cắm vào tim hắn, nỗi căm phẫn và đố kỵ lan ra khắp người hắn.
Thái tử đã nói