Trước kia cô từng hỏi Hồng Diệp vị trí cụ thể của nơi này nhưng nàng ta không trả lời, Tần Tranh đoán được đó là ý của Thẩm Ngạn Chi vì thế hôm nay mới bóng gió hỏi nơi này có gần chợ hay gì không, từ đó có thể đoán được vị trí của nó, không ngờ Lục La lại nói thẳng ra.
Khi Lục La vừa nói xong, Hồng Diệp bèn lườm nàng ta một cái.
Vì có Tần Tranh nên không tiện thể hiện rõ nhưng có vẻ như thần sắc của nàng ta hơi sợ hãi.
Có thể khiến nàng ta sợ như thế, chỉ có thể là Thẩm Ngạn Chi.
Tần Tranh vờ như không biết, không có phản ứng gì với những lời Lục La nói, chỉ bảo họ sang phòng bên gọi Lâm Chiêu đến ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Hồng Diệp âm thầm quan sát sắc mặt của Tần Tranh, thấy cô vẫn như thường, dường như chỉ thuận miệng hỏi vài câu thì mới yên tâm.
Dùng cơm xong, Hồng Diệp và Lục La cùng thu dọn chén đũa rồi lui xuống.
Tần Tranh cũng không nhàn rỗi, sau khi dò hỏi được vị trí của nơi này xong bèn bắt đầu tìm đường chạy trốn.
Cô không biết tình hình thành Thanh Châu nhưng Lâm Chiêu lại nắm rõ nó như lòng bàn tay.
Làm nghề kiến trúc, khả năng tưởng tượng không gian và cảm nhận phương hướng đều rất tốt.
Lâm Chiêu nói một chút là Lâm Chiêu có thể vẽ sơ lược một tấm bản đồ thành Thành Châu.
Lâm Chiêu lại lần nữa tặc lưỡi khâm phục tài năng của Tần Tranh.
Nàng ta chỉ vào vị trí cửa thành, nói: “Từ cổng thành phía đông, chỉ cần đi đường thủy nửa ngày là về đến Kỳ Vân Trại.”
Tần Tranh khẽ cau mày.
“Hòa Thuận Phường này toàn quan lại quyền quý ở, canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài phủ cũng có binh lính canh gác, nếu không tìm hiểu kỹ càng tình hình nơi đây, đường đột chạy trốn thì dễ bị bắt về lắm.”
Khi đó Thẩm Ngạn Chi sẽ canh chừng họ càng chặt hơn.
Lâm Chiêu nói: “Đợi tối đến muội sẽ lén đi thăm dò tình hình canh gác ngoài phủ, tiện thể tìm hiểu tuyến đường luôn.”
Tần Tranh do dự: “Vết thương của muội…”
Lâm Chiêu vỗ ngực bảo đảm: “Muội có ra tay với người ta đâu, chỉ đi tìm hiểu con đường chạy trốn thôi mà.
Nếu bị phát hiện thì muội bảo nhàm chán quá nên ra ngoài đi lòng vòng hóng gió.”
Trước mắt không có biện pháp nào hay hơn, Tần Tranh căn dặn: “Vậy muội phải cẩn thận đấy.”
——
Bên này, sau khi ra ngoài, Hồng Diệp liền nghiêm nghị trách mắng Lục La.
“Họa từ miệng mà ra.
Cô mới bị đánh xong, sao không rút ra bài học vậy?”
Nàng ta và Lục La cùng bị bán vào phủ làm nha hoàn một đợt nên tình cảm khá tốt.
Hồng Diệp khôn khéo, giữ bổn phận nhưng Lục La thì có lòng tham, dung mạo khá nổi trội trong đám nha hoàn, được tri phủ Thanh Châu sắp xếp đến hầu hạ Thẩm Ngạn Chi đương nhiên là có dụng ý khác.
Trước mặt Hồng Diệp, Lục La không giữ kẽ nữa, đanh đá nói: “Với dung mạo của chúng ta, nếu không bị tri phủ đại nhân đưa đến đây hầu hạ thế tử thì bây giờ đã là di nương ở phủ khác rồi, đâu phải làm những công việc nặng nhọc của người hầu này chứ? Cô trời