Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

116: Chương 107


trước sau


Lục La lườm hắn một cái, không nói chuyện.

Gã sai vặt nhét hộp son môi vừa mua vào tay Lục La.

“Mấy ngày nay Lục La tỷ tỷ không ra ngoài, muốn gặp tỷ tỷ cũng khó.

Tôi có thứ này, cất mấy ngày nay mới tìm được cơ hội đưa cho tỷ tỷ đấy.”
Lục La nhìn hộp son môi trên tay mình.

Là của Vân Hương Cư, nàng ta phải để dành tiền hai tháng mới mua được, vì vậy tuy vẫn không để ý đến gã sai vặt kia nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều.

Tên này là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy thế vội nói: “Nghe nói Lục La tỷ tỷ đang hầu hạ quý nhân?”
Hắn hất cằm về phía trong.

“Thế tử kim ốc tàng kiều à?”
Lửa giận trong lòng Lục La lập tức bị hắn làm cháy bùng lên.


Nàng ta nói với giọng khi bỉ.

“Một nữ nhân đi ra từ ổ thủy tặc, không biết bao nhiêu người chà đạp rồi mà còn bày đặt làm cao, cực kỳ khó hầu hạ.”
Lục La càm ràm một chặp, gã sai vặt chỉ đáp qua loa, đôi mắt sáng rỡ.

Đến khi Lục La bỏ đi, hắn bèn lập tức ra ngoài phủ.

——
Mấy ngày nay tri phủ Thanh Châu ăn ngủ không yên.

Bề ngoài nhìn có vẻ Thẩm Ngạn Chi diệt cướp rất thuận lợi nhưng dường như đám sơn tặc kia đã nghe được phong thanh gì, không cần đánh đã hạ được trại, tuy nhiên chỉ là vườn không nhà trống, đừng nói tra ra được vàng bạc châu báu, ngay cả một hạt gạo trong nồi cũng không có.

Rõ ràng là chúng đã trốn đi.

Bề ngoài quan phủ tuyên bố san bằng được vài sơn trại nhưng chỉ có nội bộ bọn họ mới biết với nhau là không thu hoạch được gì cả.

Bọn cướp không bắt được, chiếm hang ổ của chúng để làm gì?
Thẩm Ngạn Chi đùng đùng tức giận, những người bên dưới lại càng không yên.

Tri phủ Thanh Châu những năm trước từng cấu kết với thủy tặc, bây giờ cũng trở thành đối tượng bị tình nghi.

Ông ta biết hiện giờ Thẩm Ngạn Chi còn chưa đụng đến mình là vì mình còn có giá trị, nhưng một khi hắn mất đi lòng kiên nhẫn thì một câu nói là đủ để chơi chết ông ta.

Đường sống duy nhất của ông ta là lôi Thẩm Ngạn Chi xuống nước.

May mà lần này Thẩm Ngạn Chi đến Thanh Châu chỉ mang theo hộ vệ, không có một thị nữ nào.

Ông ta đưa mấy thị nữ xinh đẹp qua đó, cứ tưởng có thể mua chuộc được hắn, nào ngờ hắn lại coi họ như nha hoàn, tùy tiện sai bảo.


Còn nội viện, người của ông ta không vào được, không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì.

Bên ngoài biệt viện có binh lính trông coi, canh chừng nghiêm ngặt như chiếc thùng sắt, người hầu cũ trong đó đều bị sai đi làm những việc nặng nhọc, bình thường không có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Ngạn Chi.

Tri phủ cũng nghĩ ra cách bảo gã sai vặt liên hệ với những thị nữ mà ông ta đưa đến, cuối cùng hôm nay cũng có tin tức.

“Người giấu trong biệt viện thật sự là nữ nhân đưa về từ Bàn Long Câu sao?” Tri phủ Thanh Châu cố

nén vui mừng, gần như đã nhìn thấy trước cảnh mình được điều về kinh thành, thăng quan tiến chức.

Phụ tá của ông ta cũng hớn hở ra mặt.

“Đại nhân, hoàn toàn chính xác, người hầu trong biệt viện đích thân đến báo mà!”
Tri phủ Thanh Châu lập tức xắn tay áo.

“Mau mau! Mài mực! Đúng lúc lệnh điều binh từ kinh thành vừa đến, bản quan phải gửi một bức thư cho khâm sai đại nhân, tố cáo Thẩm Ngạn Chi bao che cho dư nghiệt triều trước.”
Mẫn Châu nguy cấp, không ngừng gửi thư cầu viện đến kinh thành.

Thẩm Ngạn Chi đoán là triều đình sắp có lệnh điều binh nên càng ra sức càn quét sơn tặc, nói là trừ hại cho dân nhưng thực tế hắn điên cuồng như vậy là vì muốn tìm thái tử triều trước báo thù.

Bây giờ việc diệt cướp không thuận lợi, tri phủ biết một khi Thẩm Ngạn Chi bắt đầu thanh toán thì thì mình trốn đâu được, vì thế lo lắng đến ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.


May mà trời không tuyệt đường người, đợi khâm sai đại nhân đến, ông ta sẽ tố cáo Thẩm Ngạn Chi che giấu tội phạm triều đình trước.

Thẩm Ngạn Chi bị điều tra, ông ta sẽ nhân cơ hội hủy hết những chứng cứ mình cấu kết với thủy tặc đi, vậy chờ đợi phía trước sẽ là thăng quan tiến chức.

Viết thư xong, tri phủ Thanh Châu giao nó cho phụ tá, sai người ra roi thúc ngựa gửi đi ngay.

Ông ta ngồi xuống, còn chưa kịp uống xong chén trà nóng thì người hầu cuống quýt chạy vào báo: “Đại nhân, không hay rồi, Thẩm thế thử dẫn binh lính tới xét nhà!”
Tri phủ giật mình đến nỗi không cầm vững chén trà, cứ tưởng chuyện mình mật báo nhanh như vậy đã bị bại lộ.

Dù cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng vừa lên tiếng thì giọng nói lại cực kỳ run rẩy: “Hắn… hắn dựa vào đâu mà… mà đòi xét nhà bản quan?”
Tri phủ ra khỏi thư phòng bèn thấy Thẩm Ngạn Chi mặc bộ quan phục màu đỏ tươi, đang từ ngoài cửa chính đi vào, sau lưng hắn là một đám quan binh mặc áo giáp, tay cầm đao sáng choang.

Cơ thiếp, người hầu trong phủ đều quỳ ngoài sân, đại đa số họ đều ngơ ngác hoang mang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trời nắng chói chang nhưng khuôn mặt Thẩm Ngạn Chi lại lạnh giá như băng: “Chu đại nhân, ông thân là tri phủ Thanh Châu nhưng lại coi thường vương pháp, cấu kết với thủy tặc, ức hiếp bách tính, tội đáng xét nhà, xử trảm!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện