“Hôm nay bọn ta vào thành, đúng lúc gặp cảnh quan binh đuổi giết người đưa thư, vô tình cứu được hắn xong mới biết hắn đưa thư cho tri phủ Thanh Châu, tố cáo Thẩm Ngạn Chi che giấu nàng.
Vào thành ta mới biết tri phủ bị xét nhà, chắc hẳn Thẩm Ngạn Chi cũng đã biết chuyện mật thư, ta đoán để đảm bảo an toàn, hắn sẽ sai người chuyển nàng đi ngay trong đêm, vì thế sai người theo dõi động tĩnh của biệt viện, xác định sẽ đi theo hướng thành đông thì mới dẫn người đến đó mai phục.”
Giọng Sở Thừa Tắc bình thản.
Trước nay y vốn kiệm lời, có thể giải thích nhiều như thế là rất hiếm thấy.
Ban đêm trong rừng cây cối nhiều, Sở Thừa Tắc dùng kiếm chém rớt xuống đất.
Sợ bại lộ hành tung không đốt đuốc, thị lực của Tần Tranh không tốt, không nhìn thấy xác muỗi dưới đất, cứ tưởng y cầm kiếm thỉnh thoảng quơ qua quơ lại là vì nhàm chán thôi.
Cô nhớ lại cảnh tượng y đơn thương độc mã chặn đường khi nãy, không khỏi thấy hãi hùng.
“Một mình người ứng phó với quan binh, quá là mạo hiểm.”
“Chuyện nhà binh, phải gian trá.”
Giọng Sở Thừa Tắc rất bình tĩnh.
Dẫn thêm vài người cùng y xông lênh nghênh chiến, nếu họ không né được những mũi tên đó thì cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.
Mỗi lần nghe y nói đến binh pháp, Tần Tranh luôn cảm thấy y cách mình rất xa nhưng cũng có cảm giác y đang thử để mình hiểu thêm về y.
Suy nghĩ này vừa đột ngột vừa kỳ quái, cũng giống như khi thấy y đơn thương độc mã nghênh chiến với quan binh, cô luôn cảm thấy trên người y có bóng dáng của một người khác.
Tần Tranh suy nghĩ trong đầu nên không lên tiếng.
Sau khi cột chặt băng vải, Sở Thừa Tắc thả tay áo xuống, đứng dậy đi lấy bình nước trên lưng ngựa đưa cho cô.
Lúc Tần Tranh đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay y.
Vừa chạm vào là tách ra ngay nhưng ngón tay cũng nóng ran lên.
Cô vờ như không có gì, nhổ nút bình nước ra uống vài hớp rồi trả lại cho Sở Thừa Tắc.
Còn nửa bình nước, y nhận lấy rồi ngửa đầu uống sạch.
Hầu kết của y rất đẹp, lúc nuốt nước nó chuyển động lên xuống trông rất gợi cảm làm người ta rất muốn khẽ chạm nhẹ vào nó.
Tần Tranh nhìn cảnh này, nghĩ tới việc mình vừa uống nước trong bình, mặt bỗng nhiên nóng lên.
Cô bối rối thu mắt về, thầm nhủ trên lưng ngựa chỉ có một bình nước, trong tình cảnh này thì có gì mà để tâm đến chi tiết nhỏ nhặt.
Uống nước xong, Sở Thừa Tắc đậy nút lại rồi cất bình nước lên lưng ngựa.
Bên kia cũng vang lên tiếng Vương Bưu gọi to: “Quân sư, mọi người đã tập hợp đông đủ, có thể lên đường rồi!”
Nếu đám quan binh kia đuổi theo đến thành đông, phát hiện người chúng truy đuổi thật ra là Thẩm Ngạn Chi, ý thức được mình trúng kế chắc chắn sẽ quay lại tra xét, họ phải đi nhanh mới được.
Mấy người đi cùng Lâm Nghiêu không có ngựa nhưng người trong trại đã dắt theo mấy con ngựa từ chỗ Thẩm Ngạn Chi nên không cần hai người cưỡi một con.
Tần Tranh thì chỉ có thể đi chung với Sở Thừa Tắc.
Lúc y lên ngựa, Tần Tranh định trả áo choàng lại nhưng y chỉ nhìn cô rồi nói ba tiếng: “Nàng khoác đi.”
Tần Tranh biết y có ý tốt nhưng lúc nãy ngồi trên lưng ngựa, cô có áo choàng che gió mà còn cảm thấy hơi lạnh, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng thì sẽ càng lạnh hơn.
Cô kiên quyết lắc đầu, nói: “Đêm lạnh lắm, tướng công mặc đi.”
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn cô khá lâu, nhận lấy