Cô cố gượng một lát nhưng mí trên vẫn sụp xuống mí dưới.
Sở Thừa Tắc cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, nhẹ nhàng ghìm cương làm con ngựa chạy chậm lại một chút.
Đã qua vài ngọn núi, lại có bóng đêm che lấp, hẳn là quan binh không thể đuổi kịp.
Y cụp mắt nhìn khuôn mặt bình yên của Tần Tranh, khẽ thì thầm: “Mấy ngày nay không ngủ yên ư?”
Đi mười mấy dặm đường núi là phải đổi sang đi đường thủy, mấy người Lâm Nghiêu đến nơi đỗ thuyền trước, đợi chừng nửa khắc mới thấy Sở Thừa Tắc chậm rãi đi đến.
Lâm Nghiêu vốn định trêu ghẹo vài câu, hỏi họ làm gì mà đi chậm như vậy nhưng thấy Tần Tranh ngủ trên lưng ngựa thì không khỏi ngạc nhiên, nhỏ tiếng hỏi: “Ngủ trên đường à?”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, những người khác thấy vậy cũng tự động nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Có lẽ vì ngửi được mùi hương quen thuộc, Tần Tranh ngủ rất say, Sở Thừa Tắc bế cô xuống ngựa mà cô vẫn không hay biết.
Lâm Nghiêu nhìn Sở Thừa Tắc nhẹ nhàng bế Tần Tranh lên thuyền, xoa xoa lớp da gà nổi trên cánh tay mình, nói với Vương Bưu: “Đàn ông vướng vào đàn bà thật đáng sợ.
Cả đời này của ta chắc cũng không làm được như thế, tính ra một thân một mình vẫn tự do hơn.”
Lâm Chiêu đi ngang qua, lườm một cái: “Nếu đời này huynh cưới được người như A Tranh tỷ tỷ về, từ nay mỗi khi gặp mặt là muội sẽ vái huynh ba cái.”
Hai huynh muội nhà này thích đấu khẩu, người trong sơn trại đã quá quen, chỉ lục tục kéo lên thuyền.
——
Đám kỵ binh kia đuổi theo Thẩm Ngạn Chi không dứt, cuối cùng đến cửa thành phía đông, định vây bắt hai mặt thì nhờ ánh đèn sáng trưng trên cửa thành, chúng mới nhìn rõ người mình truy đuổi nãy giờ là Thẩm Ngạn Chi.
Thẩm Ngạn Chi cứ tưởng đuổi theo sau lưng mình là phỉ tặc ở các sơn trại liên minh với nhau, lúc nhìn thấy đó là kỵ binh ở thành nam suýt nữa là tức đến thổ huyết.
Hắn dẫn cả trăm người chạy trốn thảm hại như thế, thì ra là trúng kế của đối phương.
Nhớ tới bóng lưng quả quyết chạy về phía Sở Thừa Tắc, tim hắn lại đau nhói.
Nỗi đau này còn to lớn gấp trăm ngàn lần so với lúc trước nàng từ hôn, chạy khỏi Đông Cung không rõ tung tích.
Lúc đó hắn biết nàng còn đang chờ hắn, dù hắn có sống như một cái xác không hồn, chỉ cần nghĩ đến việc nàng còn đợi mình, dù đó là dầu sôi lửa bỏng hắn cũng nhảy vào.
Nhưng bây giờ, nàng quay đầu lao vào vòng tay của nam nhân khác, người đó còn là Sở Thành Cơ.
Một ngọn lửa cháy bừng bừng không lồng ngực, Thẩm Ngạn Chi không biết đó là giận hay ghen nhưng tất cả mọi thứ trước mặt như được phủ một màu máu đỏ rực.
Ngực hắn nặng trịch, cả người như đeo đá, nỗi hận đen tối đang len lỏi trong huyết quản của y, lan ra khắp cơ thể.
Miệng còn dính vết máu, hắn ra sức nắm chặt vạt áo trước ngực, dường như làm thế có thể giảm bớt cơn đau từ trái tim truyền đến.
Đôi mắt u ám không còn chút ánh sáng, khuôn mặt tái nhợt lại xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
Nàng lựa chọn người khác cũng không có gì đáng ngại.
Giết là được.
Giết cái tên giống hệt Sở Thành Cơ nhưng lại không phải Sở Thành Cơ kia, nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn.
—
Sau khi về phủ, đại phu bắt mạch cho Thẩm Ngạn Chi, bảo hắn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhưng hắn lại sai người tìm bản đồ khu vực Lưỡng Yến Sơn đến.
Trần Thanh – thị vệ thân tín của hắn bị trọng thương, không thể xuống giường, những thị vệ khác chưa rõ tính khí của hắn, khuyên nhủ: “Thế tử, đêm khuya rồi, ngài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy xem.”
Thẩm Ngạn Chi cười lạnh.
“Ngày mai bản thế tử phải tấn công Lưỡng Yến Sơn.”
Thị vệ trợn tròn mắt.
“Ngày mai… e là lệnh điều binh đã được đưa đến.”
Tay Thẩm Ngạn Chi siết mạnh, bẻ gãy luôn chiếc bút lông sói.
“Vậy thì để lệnh điều binh đến muộn vài ngày!”
Cùng lắm thì Mẫn Châu thất thủ.
Nhưng Mẫn Châu thuộc về Lý Tín hay rơi vào tay Hoài Dương