Lâm Nghiêu lại lần nữa bội phục mưu lược của Sở Thừa Tắc.
Mượn việc triều đình điều quân đến diệt cướp để gộp các sơn trại lại với nhau, đợi triều đình và Thẩm gia đấu đá với nhau xong, họ lại giương cờ khởi nghĩa.
Đó sẽ là lúc họ đâm một đao vào triều đình chứ không phải bị triều đình quản thúc nữa.
Sắc mặt Lâm Nghiêu khó giấu được vẻ hưng phấn.
Có điều các thế lực đã được gom về một mối rồi thì vấn đề lương thảo vẫn chưa giải quyết xong.
Hắn nói: “Sau khi nghe nói chúng ta định xây một cái cầu treo giữa hai vách núi phía sau để vận chuyển lương thực thì A Chiêu nói ông lão trước kia giúp chúng ta xây cầu tàu bảo xây cầu treo tốn thời gian tốn sức lực, nếu chỉ cần vận chuyển lương thực thì cây cáp treo sẽ bớt việc hơn nhiều.
Tuy nhiên nếu muốn vận chuyển vật nặng giữa hai vách núi thì không thể dùng loại sắt bình thường được.
Bây giờ ngay cả xuống núi chúng ta còn gặp khó khăn thì e là không thể có thời gian tìm thợ rèn được.”
Sở Thừa Tắc nghe Lâm Nghiêu nói Lâm Chiêu biết được chuyện này từ ông lão lần trước thì sắc mặt hơi kỳ lạ nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường, chỉ đáp: “Chuyện lương thảo ta sẽ nghĩ cách thêm.”
Lâm Nghiêu gật đầu.
“Vậy được rồi, việc luyên binh hôm nay ta sẽ bảo Vũ tam thúc thay huynh, huynh về nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Sở Thừa Tắc ra về, Lâm Nghiêu quay lại bãi luyện binh để xem tình hình chia đội ngũ.
Một trăm gậy đã đánh xong, Mã trại chủ bị đánh máu me be bét, lúc bị kéo xuồng còn khóc la thê thảm.
Triệu Quỳ lại là một hảo hán, cả quá trình chịu phạt không hề rên một tiếng.
Lâm Nghiêu muốn thua mua lòng người nên dẫn đại phu đến xem thương tích của hắn, ai ngờ Triệu quỳ vừa nhìn thấy Lâm Nghiêu là hỏi: “Lâm đại đương gia, quân sư trại các người có phụ trách đội quân nào không?”
Mí mắt Lâm Nghiêu khẽ nháy nháy.
“Tất nhiên có.”
Những tên ác ôn giết người như ngóe kia đều được phân đến dưới trướng Sở Thừa Tắc.
Những người này không thể giữ lại, cứ huấn luyện họ trước, đợi khi lên chiến trường thì sẽ là một thứ vũ khí sắc bén.
Triệu Quỳ nhếch môi, phần cằm bị Sở Thừa Tắc đá đến giờ vẫn còn đau nhức.
Hắn nói: “Ông đây theo Mã trại chủ ba năm, đã trả hết bữa cơm ân tình năm xưa.
Bây giờ ông đây muốn đến dưới trướng của quân sư nhà các người, ông đây không phục ai hết, chỉ phục hắn thôi.”
Lâm Nghiêu nhìn vẻ sùng bái cuồng nhiệt trong mắt Triệu Quỳ, đột nhiên cảm thấy hình như mình không cần phải làm gì để mua chuộc tên này nữa.
——
Tần Tranh ở bãi thu hoạch làm phôi ngói.
Người già, phụ nữ trong trại nghe nói cô muốn làm ngói thì đều đến giúp một tay nếu rảnh rỗi.
Tần Tranh đích thân chỉ dẫn tỉ mỉ họ làm thế nào để chế tạo phôi ngói.
Đây là một việc nặng nhọc.
Phải đắp đất sét thật đều bên ngoài thùng ngói rồi gỡ nguyên miếng đất sét ra phôi trên bãi đất trống mát mẻ là được.
Tuy là không cần kỹ thuật gì cao siêu nhưng nếu lúc đắp đất trên thùng không đều thì phôi cho ra sẽ rất dễ bị gãy hay lỏng lẽo không thành hình.
Nhìn có vẻ đơn giản nhưng phải có kinh nghiệm và kiên nhẫn.
Tần Tranh chỉ đạo cả buổi sáng.
Phương pháp này thoạt nhìn cũng không có gì phức tạp nhưng dưới núi, nó là một nghề cha truyền con nối, người ngoài không thể học, không bái sư học nghề là thợ làm ngói sẽ không bao giờ dạy.
Nói là đến giúp một tay nhưng thật ra người trong trại đến học nghề thì đúng hơn.
Ai nấy đều rất chăm chú để học.
Trải qua một buổi sáng, cơ bản đều đã làm được, còn hăng hái đến nỗi trưa không muốn về nhà ăn cơm.
.
Truyện mới cập nhật
Từ khi Tần Tranh vô tình để lộ với Lâm Chiêu mình họ Tần, những người phụ nữ đến làm ngói đều cảm thấy gọi cô là “Trình phu nhân” xa cách quá nên bèn đổi thành “Trình nương tử”, nhưng rồi thấy không được tôn kính cho lắm nên lại sửa thành “Tần sư phụ”.
Ở cổ đại, hai chữ “sư phụ” được xem là cách xưng hô rất tôn trọng.
Trong mắt Tần Tranh, dù xưng hô thế nào thì cũng