Kinh thành.
Cuối xuân, dù đã mặc quần áo mỏng nhưng đứng lâu dưới ánh mặt trời thì cũng nóng bức khó chịu.
Tần Sênh và mẫu thân quỳ trước cửa cung, sau lưng là mấy nô bộc trung thành.
Họ đã quỳ ở đây ròng rã hai ngày, khuôn mặt có vẻ nhợt nhạt và tiều tụy không thể che giấu được.
Tuy thế, sống lưng mẹ con hai người vẫn rất thẳng, không chịu đánh mất chút cốt khí sau cùng của mình.
Những quan viên lên triều nhìn thấy họ, có kẻ vờ như không thấy, có người dừng bước thở dài một tiếng rồi lại lắc đầu bỏ đi.
Không ai dám dám vì Tần gia mà chọc giận Lý Tín.
Từ lúc Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương, Lục gia ở kinh thành đã trở thành một cành khô trên cái cây đại thụ của gia tộc.
Mấy ngày trước phủ thái sư vừa bị xét nhà, mấy chục người từ trên xuống dưới của Lục gia bị bắt vào thiên lao, không bao lâu sẽ bị áp giải đến Mẫn Châu.
Triều đình định chém gia quyến của Lục thái sư ngay trước ba quân, ngay trước mặt Lục gia Dĩnh Châu để làm lễ tế cờ.
Lý Tín có thể ngồi lên ngai vang cũng nhờ có tiếng tàn nhẫn, nhổ cỏ là nhổ tận gốc.
Lúc trước Tần Quốc Công và Lục thái sư dùng cái chết để giữ khí tiết, cựu thần của Sở Quốc đa số vẫn chưa hoàn toàn quy thuận triều đình mới, Lý Tín cũng hiểu được đạo lý con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người nên mới giả vờ an ủi người nhà của họ, tỏ vẻ nhân đức.
Bây giờ triều đình đã đi vào quỹ đạo, Lý Tín không lo là không có người dùng, đúng lúc lại có một lý do danh chính ngôn thuận là Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương để đối phó với Lục gia bên này.
Tần gia gốc gác vốn tại kinh thành, tuy không dễ dàng gán cho họ tội danh nhưng mấy ngày trước, lúc Tần Sênh ra ngoài, một đám quý tộc lưu manh ngang nhiên chặn xe ngựa của nàng lại đùa bỡn khiến đại công tử Tần Giản giận dữ, ra tay với mấy tên lưu manh đó.
Tần Giản theo văn, bên cạnh cũng chỉ mang theo vài thư đồng, làm sao là đối thủ của bọn tùy tùng mà lũ lưu manh kia mang theo.
Hắn bị đáng trọng thương không nói, sau đó Đại Lý Tự còn đến Tần phủ bắt người, nói Tần Giản ngang nhiên đánh mệnh quan triều đình ngoài đường, phải bắt về hỏi tội.
Thì ra trong đám lưu manh đó vừa hay có một tên là cháu trai của Quý Phi, giữ một chức vụ không quan trọng gì tại bộ Hộ, đầu không có mấy chữ, bình thường thích nhất là tửu sắc.
Hắn nghe nói thái tử phi của Sở Quốc trước kia quốc sắc thiên hương, bây giờ không rõ tung tích bèn dẫn người đến chặn xe ngựa của Tần Sênh, muốn xem thử con gái nhỏ của Tần gia có phải xinh đẹp như tỷ tỷ hay không.
Xảy ra chuyện như vậy, Tần gia chạy vạy nhờ vả khắp nơi, cũng đến nhà Quý Phi nương nương để tạ tội nhưng người ta không cho vào cửa.
Người có mắt ai cũng nhận ra đây đâu phải nhà Quý Phi gây sự, rõ ràng là cái người ngồi trên ngai vàng muốn ra tay với Tần gia.
Tần phu nhân quay sang nhờ vả những đại thần trong triều, không ít người niệm tình Tần Quốc Công, lúc đầu còn dâng tấu cầu xin.
Nhưng từ khi môn sinh đắc ý của Tần Quốc Công trước kia đột nhiên bị cách chức, những tiếng nói giúp kia cũng yếu hẳn đi.
Không ai dám dùng tương lai và tính mạng của cả nhà mình ra đánh cược.
Tần phu nhân không còn cách nào khác đành bán hết tất cả những thứ có thể bán trong nhà mới gom góp đủ tiền mua được Đại Lý Tự, chỉ mong Tần Giản ở trong ngục đỡ phải chịu khổ, sau đó dẫn Tần Sênh đến quỳ trước cửa cung, cầu xin Lý Tín trả lại công bằng.
Lý Tín chặn