Tần Tranh thầm thì thì ra Vũ Gia Đế không chỉ tài giỏi về mặt quân sự mà còn am hiểu những công trình có ích cho dân, thật sự là hiếm thấy.
Có điều những gì bây giờ hậu thế truyền lại thì đại đa số là chiến công của ngài.
Không ai để ý chân mày của Sở Thừa Tắc đang cau lại.
Xây dựng hai đập lớn? Sao y không nhớ là mình có làm nhỉ?
Cái này là người đời sau vì muốn thần thánh hóa y nên công tích gì cũng đổ lên người y cả.
Vị sư ban nãy dùng khay bưng hai hàng thẻ bài bằng gỗ có cột dây đỏ đến, trụ trì nói: “Đại đa số khách đến chùa sẽ treo thẻ ước nguyện lên cái cây này, các vị thí chủ nếu có tâm nguyện gì thì có thể thử xem.”
Vị sư kia bưng cái khay đến chỗ Sở Thừa Tắc và Tần Tranh trước.
Sở Thừa Tắc khoanh tay, nhìn cây bạch quả kia, nói: “Không cần đâu.”
Gửi ước nguyện vào một cái cây mình từng tưới nước vài lần, thế còn hoang đường hơn đi tế bái chính mình.
Y không nể mặt như thế nhưng trụ trì vẫn không giận, chỉ cười hiền từ như Phật Di Lặc.
“Không cầu mong gì mới là viên mãn.”
Đời này không cầu mong gì, có lẽ đời trước đã cầu được rồi.
Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh thì vẫn tin, hai người đều cầm thẻ ước nguyện, nhấc bút viết gì đó.
Trước nay Tần Tranh vẫn thích náo nhiệt nên cũng cầm một tấm thẻ bài lên.
Lâm Nghiêu đứng xa, hắn viết gì cô không thấy nhưng Tống Hạc Khanh viết tám chữ với vẻ mặt đau đớn thì cô thấy hết cả.
Sở thị hưng thịnh, sơn hà vững mạnh.
Điều mà vị lão thần này ưu tư luôn là bách tính và vương triều mà mình từng phụng sự.
Tần Tranh cầm bút nghĩ cả buổi trời, cuối cùng cũng viết xuống.
Hai đầu của sợi dây đỏ đều treo thẻ bài, như thế sau khi ném lên cành cây thì sẽ không bị rơi xuống.
Chữ quá nhỏ, từ dưới nhìn lên cũng không thể nhìn rõ trên đó viết gì.
——
Người của Lục gia nghe nói Sở Thừa Tắc trở về, bà vú lập tức xúi Lục Cẩm Hân gọi người của Lục gia ở kinh thành cùng đến cầu kiến Sở Thừa Tắc.
Đến phủ mới biết họ đột nhiên đi Vân Cương Tự rồi.
Sở Thừa Tắc về phủ, nghe nói người của Lục gia đến bèn gọi Lâm Nghiêu tới.
“Nghe nói đại tiểu thư của Lục gia là do ngươi đón về?”
Dù giọng của y rất bình tĩnh thì Lâm Nghiêu cũng cảm thấy nổi da gà.
“Nương nương sợ Lục tiểu thư gặp nguy hiểm trên đường nên mới gọi mạt tướng đi nghênh đón.”
Lúc đó Lục Cẩm Hân đã gần đến Thanh Châu, Sở Thừa Tắc và Lục gia lại đang hợp tác với nhau, Tần Tranh không thể ngăn đoàn người của Lục Cẩm Hân ở ngoài thành,