Tần Tranh hỏi thế chủ yếu là vì cảm thấy Sở Thừa Tắc đã nghĩ sẵn cách rửa tiền rồi thì chắc chắn rất am hiểu quy trình này.Không ngờ Sở Thừa Tắc lại cau mày thật chặt.
“Không cần đâu, tiền tài của đám hôn quân vô đạo kia lẽ ra nên dùng cho bách tính trong thiên hạ mà.”Tần Tranh không hiểu tại sao y đào hết vàng bạc châu báu trong mộ nhà người ta mà lại có thể ăn nói hùng hồn như thế, chẳng là có gốc gác rất lớn?Nhưng nghĩ kỹ lại, trong lịch sử, chuyện quật xác lên đánh còn có thì việc dùng vàng bạc trong mộ tính là gì đâu, dù gì đó đâu phải phần mộ tổ tiên mình.Có điều Tần Tranh vẫn rất tò mò về kiếp trước của y nên hỏi: “Trước kia Hoài Chu hẳn cũng là bá chủ một phương nhỉ?”Sở Thừa Tắc khẽ mím môi, lần này đến lượt y nhìn Tần Tranh, ngập ngừng không dám nói.Tần Tranh chưa bao giờ thấy Sở Thừa Tắc có biểu cảm như vậy, cô nghi hoặc hỏi: “Không thể tiết lộ à?”“Không phải.”Sở Thừa Tắc nhìn cô, nói: “Ta họ Sở, là người Lũng Tây.”Tuy Tần Tranh cũng hơi ngạc nhiên vì kiếp trước y cũng mang họ Sở nhưng nghĩ đến quy luật trùng họ tên khi xuyên sách, cô lập tức trấn tĩnh, chỉ nói: “Vậy thì thật là có duyên.”Sở Thừa Tắc khẽ mím môi, tiếp tục nói: “Vừa sinh ra ta đã khắc chết mẫu thân mình, bị cho là kẻ xúi quẩy, còn trong tã lót đã bị đưa vào chùa tu hành.”Tần Tranh thoáng cảm thấy quá khứ của y nghe hơi quen nhưng trước mắt, cảm xúc của cô đa phần là thấy đau lòng thay cho y nên nhất thời không nhớ ra, chỉ an ủi: “Phụ nữ sinh nở vốn là chuyện bước một chân vào cửa tử.
Mẫu thân chàng mang thai chín tháng mười ngày, chắc chắn mang theo mong đợi chào đón chàng ra đời, nếu bà còn sống hẳn sẽ không muốn nghe người khác nói chàng là kẻ xúi quẩy.
Người khác nói thế nào là việc của họ, chàng tuyệt đối không được cho là như vậy.”Tất cả mọi ấn tượng của Sở Thừa Tắc về mẫu thân mình chính là: bà bị y khắc chết.Vì lớn lên trong chùa, nhà Phật đề cao tứ đại giai không nên từ nhỏ, tình thân đối với y cũng là chuyện