Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của bức màn, chiếu lọt vào trong phòng.
Lúc Tô Từ tỉnh lại đã gần giữa trưa, bên cạnh cô đã không còn thân ảnh của Lục Chiết.
Cô chớp mắt, thu lại buồn ngủ trong mắt.
Lục Chiết không có đánh thức cô sao?
Sau khi Tô Từ rời giường rửa mặt, cô thay quần áo, muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Mới vừa xuống đại sảnh ở lầu một, nhân viên công tác đã gọi Tô Từ lại.
Diện mạo của Tô Từ cùng Lục Chiết đều quá xuất chúng, nhân viên công tác liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Từ.
Đối phương nói với Tô Từ, Lục Chiết đặt bữa sáng cho cô, hiện tại có cần đưa tới cho cô hay không.
Tô Từ cảm thấy tuy bề ngoài Lục Chiết lạnh băng, nhưng hắn vẫn luôn rất tinh tế.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Từ lại trở về phòng, cô đang đợi Lục Chiết trở về.
Qua giờ cơm trưa Lục Chiết mới trở về.
Tô Từ nhìn thiếu niên một thân mặc màu đen, thần sắc lạnh băng nghiêm túc, cô nhận thấy cả người đối phương quanh quẩn cảm xúc khổ sở.
"Mọi chuyện xong xuôi rồi sao?" Tô Từ hỏi hắn.
Lục Chiết: "Ừ, đợi lát nữa phải đi cô nhi viện một chuyến, đêm nay chúng ta sẽ trở về thành phố D."
"Được."
Tô Từ chỉ mang theo một bộ quần áo để tắm rửa, cũng không mang theo hành lý, một hồi liền thu thập xong.
Ở trong đại sản Phúc béo đang xử lý thủ tục trả phòng.
Lúc Tô Từ nhìn thấy anh ta, phát hiện đôi mắt anh ta sưng đỏ, trong mắt phiếm tơ máu đỏ, hiển nhiên đã khóc rất lâu.
Xe anh ta đậu ở ngoài khách sạn, lên xe, trong xe không khí rất ủ dột, ai cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Tô Từ cùng Lục Chiết ngồi ở ghế sau, cô ngồi sát Lục Chiết.
So với tối hôm qua, cô cảm thấy cảm giác khác thường trong cơ thể mình giống như đã biến mất?
Lộ trình từ khách sạn đến cô nhi viện không xa, đại khái là mười mấy phút có thể đến.
Hiện tại là buổi chiều, bọn nhỏ trong cô nhi viện đã tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, đang chơi đùa trên bãi đất trống.
Nhân viên công tác đang thu thập di vật của lão viện trưởng, Lục Chiết cùng Phúc béo đi đến hỗ trợ.
Tô Từ không có đi theo.
Bọn nhỏ còn nhớ rõ cô, thấy cô lại tới nữa, cao hứng đến không chịu được.
Trẻ em là thuần túy nhất, bọn chúng thích đồ vật xinh đẹp, cũng thích chị gái xinh đẹp.
Bọn chúng vây quanh Tô Từ, một đám chào hỏi với cô.
Bọn nhóc còn nhỏ, nên chúng không hiểu rõ lão viện trưởng qua đời là biểu thị cái gì.
Nhân viên công tác nói cho chúng, lão viện trưởng đã biến thành một tia nắng mặt trời, lúc mặt trời lên, là lão viện trưởng đang bảo hộ chúng.
Trong một đống củ cải nhỏ, Tô Từ không có thấy cậu bé nhỏ Chân Thiên Tài lần trước.
"Tiểu Thiên Tài đâu rồi?" Tô Từ hỏi đứa bé.
Vẫn là cậu bé mặc quần áo màu đỏ kia nói cho cô: "Chân Thiên Tài ở trong phòng thay quần áo mới, đợi lát nữa cha mẹ mới của cậu ấy sẽ tới đón cậu ấy."
Tô Từ sửng sốt, có người nhận nuôi Chân Thiên Tài sao?
Người nhận nuôi đều thích chọn lựa những đứa trẻ khỏe mạnh và hoạt bát, nhưng tính cách Chân Thiên Tài an tĩnh thẹn thùng, trái tim còn có vấn đề, đại đa số người đều không muốn nhận nuôi đứa bé như vậy.
Nhưng hiện tại lại có đôi vợ chồng nguyện ý nhận nuôi Chân Thiên Tài, cô thật sự thay đứa bé kia vui vẻ, hy vọng về sau em ấy có thể sống hạnh phúc hơn.
Tô Từ bảo củ cải nhỏ đi chơi, đừng vây quanh cô nữa.
Cô không có kinh nghiệm mang theo trẻ em, nhiều nhất chính là biết dỗ tiểu Tô Ninh, nhưng tính cách tiểu Tô Ninh ngoan ngoãn, căn bản cũng không cần cô phải mang theo em ấy.
Nhiều đứa trẻ ở bên người cô ríu rít như vậy, cô thấy đau đầu.
Tô Từ có chút nhàm chán, cô đi qua rào chắn bên kia, bên trong nuôi chính là con thỏ lần trước Lục Chiết ôm.
Nhìn thế nào, cô đều cảm thấy con thỏ này thực xấu.
Màu lông không đủ trắng thuần bóng loáng như cô, thân thể to mập, một chút cũng không giống cô nhỏ xinh đáng yêu, đôi mắt đỏ đỏ cũng không xinh đẹp, có thần như đôi mắt của cô.
Cho nên, Lục Chiết trước kia vì sao lại muốn ôm nó!
Trong rào chắn con thỏ vẫn luôn nhảy lên, chạy loạn, vẫn luôn xoay vòng quanh.
Tô Từ nhìn đến tò mò, cô cảm thấy con thỏ này thoạt nhìn còn rất ngu xuẩn.
"Thỏ con giống như bị bệnh, mấy ngày nay nó vẫn luôn kêu." Cô bé tên là Đồ Đồ đứng ở bên cạnh Tô Từ, hai búp tay nhỏ bắt lấy cây gậy trúc trên rào chắn, lót chân