Trong đó có một đứa bé cao hứng nói: "Khẳng định là cha mẹ mới của Chân Thiên Tài tới đón cậu ấy."
"Mau kêu Chân Thiên Tài ra thôi."
"Mình đi nói cho chị [2] Ấn Tử, cha mẹ mới của Chân Thiên Tài tới rồi."
Những đứa bé vừa kích động vừa hưng phấn.
Trong mắt bọn chúng, có thể có được cha mẹ là một chuyện rất vui sướng hạnh phúc, mọi người đều cao hứng thay Chân Thiên Tài.
Tô Từ nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ trung niên từ trên xe đi xuống.
Người đàn ông trung niên mặc một kiện tây trang rộng thùng thình không vừa, người phụ nữ trung niên bên cạnh thì mặc một cái váy liền áo in hoa lớn.
Một vị nữ công tác nhân viên của cô nhi viện, cô ấy chính là chị Ấn Tử trong miệng của bọn trẻ, nhanh chóng đi ra đón tiếp trước: "Trương tiên sinh, Trương thái thái, hoan nghênh hai vị đã đến." Trước kia là lão viện trưởng hẹn hai vị hôm nay đến đây, không nghĩ tới hiện tại lão viện trưởng đã không còn nữa.
"Chúng ta đến đây đón đứa bé Thiên Tài kia." Người đàn ông trung niên cười nói.
Vài đứa bé thẹn thùng mà trốn ở phía sau chị Ấn Tử, có người nhìn thấy Chân Thiên Tài từ bên trong đi ra, cao hứng mà hô: "Chân Thiên Tài đi ra, Chân Thiên Tài đi ra."
Tô Từ nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy Chân Thiên Tài từ hành lang đi ra.
Trên người tiểu gia hỏa mặc một bộ quần áo mới, cho dù khuôn mặt nhỏ căng thẳng, nhưng một đôi mắt đen lấp lánh, bên trong là vui mừng không thể giấu được.
Tiểu gia hỏa là thật sự cao hứng vì có người nguyện ý nhận nuôi em ấy.
Cậu đã có cha mẹ.
"Ai u, đây là Thiên Tài nhỉ? Tới đây, mau tới chỗ dì này, về sau dì chính là mẹ của con rồi." Thanh âm của người phụ nữ trung niên có chút lớn, cũng không biết có phải bởi vì thấy đứa trẻ tương đối kích động hay không.
Chân Thiên Tài thẹn thùng lại sợ người lạ, em ấy trộm liếc mắt nhìn nữ nhân viên công tác một cái, được đối phương cổ vũ, em ấy liền đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
Tô Từ thấy hai búp tay nhỏ của tiểu gia hỏa thất thố mà đặt ở sau người, hiển nhiên là rất khẩn trương.
Người đàn ông trung niên cười ha ha mà nhìn Chân Thiên Tài.
Từ trong tay anh ta lấy ra một con gấu đồ chơi, tùy ý mà nhét vào lồng ngực của Chân Thiên Tài: "Về sau chú chính là cha con, dì ấy là mẹ con, sau khi đến nhà chúng ta, con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Chân Thiên Tài ôm con gấu đồ chơi, mờ mịt mà gật đầu.
"Trương tiên sinh, Trương thái thái, hai vị có thể cùng đứa bé giao lưu trước một chút, bên này tôi còn cần sửa lại một ít tư liệu thủ tục, chờ lát nữa cần hai vị ký tên." Nhân viên công tác mở miệng.
Trên mặt cô ấy mang theo ý cười.
Đối với việc đứa bé cô nhi viện có thể được nhận nuôi, cô ấy cũng rất vui vẻ.
"Được, cô vội thì đi trước đi, chúng tôi sẽ cùng đứa trẻ trò chuyện." Người đàn ông trung niên cười ha ha nói.
Sau khi nhân viên công tác rời đi, những đứa trẻ nhìn hai người xa lạ, chúng thẹn thùng mà tản ra, chạy đến nơi cách đó không xa mà nhìn trộm bọn họ.
Mọi người đều rất hâm mộ Chân Thiên Tài đã có cha mẹ.
Tô Từ nhàm chán đứng trước rào chắn.
Nhìn đôi vợ chồng cùng Chân Thiên Tài giao lưu, cô híp mắt theo bản năng.
Cô đã hỗn loạn ở giới giải trí, đối với kỹ năng quản lý biểu tình và kỹ thuật diễn của một người vẫn có thể nhìn ra.
Đôi vợ chồng này tươi cười có lệ, đặc biệt là người phụ nữ trung niên, sau khi nhân viên công tác rời đi, cô ta nhìn đồng hồ ba lần, trên mặt có chút không kiên nhẫn, cũng không có vui sướng khi nhận nuôi đứa bé.
Người đàn ông trung niên cười ha ha nói gì đó với Chân Thiên Tài, sau đó anh ta bị vợ mình lôi đi.
Tô Từ nhíu mày, cô liếc mắt nhìn Tiểu Thiên Tài một cái, rốt cuộc đi qua theo.
Cô trộm giấu mình sau cây xanh ở chỗ rẽ.
"Không phải anh nói tính cách của đứa nhỏ này rất tốt sao? Tại sao tôi hỏi nó, một cái rắm không thả, một tiếng cũng không nói.
Nó sẽ không có bị bệnh tự kỷ linh tinh gì chứ." Ngữ khí của người phụ nữ trung niên rất bất mãn.
Người đàn ông trung niên trấn an vợ mình: "Không có, anh đã hỏi qua, nó chỉ có bệnh tim, phương diện tinh thần hẳn là không có vấn đề.
Thằng nhóc sợ người lạ, không nói lời nào cũng là bình thường."
"Có bệnh tim còn chưa đủ sao?" Người phụ nữ trung niên tức giận nói: "Nếu không phải anh đưa ra chủ ý, nói cái gì mà nhận nuôi nó có thể lấy lòng ông chủ anh, làm cho anh thăng chức, tôi tuyệt đối sẽ không nuôi một phế vật có bệnh."
"Em cũng biết con gái của ông chủ anh có bệnh bạch cầu, hơn nữa nhóm máu là máu gấu trúc, đứa nhỏ này vừa lúc cũng là máu gấu trúc."
Người đàn ông trung niên tiếp tục trấn an vợ mình: "Chờ sau khi chúng ta dẫn nó về, anh liền nói tin tức này cho ông chủ.
Anh sẽ hiến đứa con trai này cho hắn ta, trở thành kho máu di động của con gái hắn, hắn tuyệt đối sẽ coi trọng anh.
Làm điều kiện trao đổi, anh muốn vị trí tổng giám đốc, hắn khẳng định sẽ nguyện ý.
Em cũng đừng quản vấn đề tính cách của đứa nhỏ này nữa, cũng không phải là bắt em mỗi ngày đều dốc lòng chăm sóc nó."
"Anh đừng quên nó có bệnh tim.
Em lo lắng về sau nó sẽ là một cái phiền toái lớn." Người phụ nữ trung niên bị chồng mình nói thuận tai liền hạ xuống không ít.
"Em cũng biết nó có bệnh tim.
Nếu nó thực sự có chuyện gì, chúng ta lại không phải bác sĩ, chẳng lẽ còn muốn chúng ta cứu người sao?" Người đàn ông trung niên vỗ tay vợ mình: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ dựa theo lúc trước chúng ta nói liền tốt.
Sau khi anh lấy được chức tổng giám đốc, em liền an tâm làm vợ của tổng giám đốc đi."
Những lời này hoàn toàn nói trúng tâm của người phụ nữ trung niên, cô ta lúc này mới cười rộ lên.
"Đi thôi, đi dỗ đứa bé, em đừng dọa đến nó." Người đàn ông trung niên nhắc nhở vợ mình.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt liếc nhìn chồng cô ta một cái: "Em đã biết, anh cho rằng em rất ngốc sao?"
"Các người không phải ngốc, các người là ngoan độc!"
Ở chỗ rẽ, Tô Từ đi ra, một đôi mắt