Dọn dẹp phòng sạch sẽ, Thẩm Tiện thay di động mới, sau đó cầm một hộp khác đi ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn vừa thấy áo ngủ bò sữa trên người cô liền cảm thấy buồn cười, chẳng qua không muốn cười trước mặt Thẩm Tiện nên nhịn xuống.
Thẩm Tiện nhìn vẻ mặt nhịn cười của cô càng ủy khuất, rõ ràng là mua để dụ nhóc con vui vẻ, tại sao người xấu hổ lại là cô?
Bước qua vài bước, Thẩm Tiện nhìn qua Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: "Thanh Hàn, gần đây tôi kiếm được ít tiền, tôi thấy điện thoại của em cũng không mượt lắm, tôi mua điện thoại mới, thuận tiện mua cho em một cái".
Nói xong, cô đưa hộp điện thoại qua.
Lâm Thanh Hàn không nhận chỉ nhìn Thẩm Tiện một cái, "Điện thoại của tôi còn dùng được, cô giữ lại tự mình xài đi".
Tay Thẩm Tiện dừng lại giữa không trung, chỉ có thể cầm hộp điện thoại về, nhìn giá trị hảo cảm đang ở con số -90, ngẫm lại, với tính cách của Lâm Thanh Hàn, em ấy sẽ không nhận, chỉ có thể cầm về.
Buổi tối, Lâm Thanh Hàn dỗ Thẩm Điềm ngủ, Thẩm Tiện lại lấy laptop ra, xử lý mười triệu của Giang Hi một chút, đầu tiên là dùng một triệu mua Mooncoin, dư lại chín triệu đều mua hết cổ phiếu, để Mooncoin tăng giá hẳn là cần nhiều thời gian, nhưng thị trường chứng khoán không giống vậy, khoảng chừng một tháng là có thể kiếm được không ít lợi nhuận cho Giang Hi.
Bên kia, Giang Hi cầm hợp đồng vui vui vẻ vẻ trở về nhà, buổi tối, người chị từ nhỏ lớn lên với cô cũng là người kế thừa tập đoàn Mục thị Mục Tư Vũ đến thăm cô, khác với Giang Hi, Mục Tư Vũ sau khi trưởng thành phân hóa thành một Alpha.
Cha mẹ Giang Hi đều rất bận, dù là ở trong hay ngoài nước, một tháng chỉ có thể dành ra được mấy ngày để về nhà, nhưng Giang Hi ở phương diện kinh doanh lại không có thiện phú, điều này làm cho bọn họ đau đầu không thôi, cũng may Giang Hi còn có một anh trai tên Giang Kiều rất đáng tin cậy, nhưng mà Giang Thành Nghiệp vẫn cho con gái mười triệu, hy vọng cô có thể làm ra được chút tên tuổi, đương nhiên ông không biết được, con gái ông cầm mười triệu đưa cho người vừa quen biết không đến một ngày xử lý.
Mục Tư Vũ vừa đến biệt thự Giang gia, Giang Hi liền từ trong nhà chạy ra, nhào vào lòng Mục Tư Vũ, không hề phát giác giữa Omega và Alpha dễ dàng bị hiểu lầm, "Mục tỷ tỷ, chị tới rồi! Em rất nhớ chị, dạo gần đây sao chị không tới thăm em?" Nói xong còn cọ cọ cổ Mục Tư Vũ làm nũng.
Giang Hi cũng không thích dán miếng cách trở tin tức tố, cô cảm thấy dán cái đó thực khó chịu, hơn nữa nếu không phải đến dễ cảm kỳ, hương vị tin tức tố sẽ không quá nồng.
Nhưng Alpha lại rất mẫn cảm với tin tức tố của Omega, Giang Hi vừa đi đến, các giác quan của Mục Tư Vũ liền bị bao trùm bởi tin tức tố vị vải của Giang Hi, cô chỉ cảm thấy đứa bé trước mắt cũng giống như tin tức tố của em ấy, ngọt.
Mục Tư Vũ mặt không biến sắc đẩy em ấy ra một chút, nghiêm mặt nói: "Hi Hi, chị nói bao nhiêu lần em đều quên, chị là Alpha, không thể nói ôm là ôm như lúc nhỏ".
Giang Hi lại không hề để ý, cười tươi nhìn Mục Tư Vũ: "Cái này không thể trách em nha, hương hoa lê trên người chị thật dễ nghe, Hi Hi thích, hừ, Mục tỷ tỷ keo kiệt, không cho Hi Hi ngửi một chút".
Nếu không phải biết đứa nhỏ trước mắt không để tâm mấy chuyện kia, những lời này đã có thể coi như là quấy rối tình dục, Mục Tư Vũ cười lắc đầu, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ.
"Em đó, mấy lời này là do nói với chị mới không bị hiểu lầm, đi thôi, vào trong nói tiếp".
Mục Tư Vũ bất đắc dĩ cười, nắm tay Giang Hi đi vào phòng khách, hôm nay cô mặc một bộ váy màu đỏ sẫm, giữa eo buộc một sợi dây màu bạc, dáng người trông tinh tế vô cùng, khuôn mặt lạnh lùng cùng với cánh môi màu cam mang đến cảm giác thật điềm đạm.
Trong lúc đi từ ngoài sân vào đến cổng, Giang Hi đã nhìn lén Mục Tư Vũ vài lần, càng nhìn càng thấy Mục tỷ tỷ của cô thật đẹp.
Động tác nhỏ của Giang Hi đương nhiên không qua được đôi mắt Mục Tư Vũ, cô hơi cong khóe môi, cố ý hỏi: "Đẹp không?".
Giang Hi trả lời theo bản năng: "Đẹp".
Trả lời xong mới ý thức được bản thân nhìn lén bị chị ấy phát hiện! Trên má nổi một rạng mây hồng, ngụy biện nói: "Mục tỷ tỷ lúc nào cũng đẹp, hương hoa lê cũng dễ ngửi, Hi Hi thích".
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, trái tim Mục Tư Vũ run lên, ngay sau đó lại nhớ đến Giang Hi căn bản sẽ không nghĩ theo phương diện kia, cô có chút mất mát, đứa nhỏ ngốc này vẫn luôn coi cô là chị gái.
Mục Tư Vũ cũng không giận, chỉ cười khẽ một tiếng nói: "Em đó, chỉ biết nói ngọt, từ nhỏ đã biết nịnh chị, được rồi, chị nghe bác Giang nói cho em mười triệu xây dựng sự nghiệp, có muốn chị giúp em không?" Giang Hi là người như thế nào cô quá rõ ràng, để em ấy một mình xử lý mười triệu chỉ sợ không đến mấy ngày đã bay mất, nếu cô giúp em ấy cô còn có thể thường xuyên nhìn thấy đứa nhỏ ngốc này.
"A, cảm ơn Mục tỷ tỷ, nhưng mà ba em nói không cho người quen giúp em, với lại em đã tìm được người giúp em!" Giang Hi cười nói.
Mục Tư Vũ nghe xong cảm thấy căng thẳng, cũng không phải cảm thấy mười triệu nhiều mà là kinh ngạc trong thời gian ngắn như vậy đứa nhỏ này đã bị người ta lừa, "Em còn cười? Em đúng là bị người lừa bán còn muốn giúp người ta đếm tiền".
"Mục tỷ tỷ, sao chị với Thẩm tỷ tỷ nói giống nhau vậy? Chị ấy cũng nói với em đừng lúc nào cũng tỏ vẻ giàu có, sợ em bị lừa".
Giang Hi nói xong còn cảm thấy không phục, tại sao mấy chị gái bên