Lâm Thanh Hàn làm ở bệnh viện tư lập, từ trước đến giờ thực vất vả, có Thẩm Tiện ở đây cô có thể không làm bữa sáng cũng không cần đưa con đi học, như vậy đã giúp Lâm Thanh Hàn giảm bớt không ít việc, nhưng mà cô cũng không ngừng nói với bản thân, Thẩm Tiện ở đây chỉ là tạm thời, chờ bản thân giải quyết được việc trong nhà, Thẩm Tiện đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở đây, quen với việc có Thẩm Tiện đối với cô mà nói là một việc rất nguy hiểm.
Cô ném những suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu, ngồi lên xe điện chạy đi làm.
Còn Thẩm Tiện lại dẫn nhóc con đi nhà trẻ, "Điềm Điềm, mommy chờ con tan học rồi qua rước con".
"Dạ, Điềm Điềm sẽ ngoan ngoãn đợi mommy, tạm biệt mommy".
Thẩm Điềm chào tạm biệt Thẩm Tiện rồi mới chạy vào nhà trẻ.
Thẩm Tiện nghĩ bây giờ cô nên chuẩn bị một chiếc xe, cô dùng 3000 nộp lệ phí cho một trung tâm trong thành phố, Thẩm Tiện ở đời trước đã biết lái xe, vì thế những việc này với cô mà nói cũng không khó, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể thi đậu bằng lái xe, buổi chiều cô đi qua trung tâm hẹn thời gian thi xong liền trở về nhà Phương Tĩnh Lan.
Phương Tĩnh Lan mở cửa, thấy Thẩm Tiện về nhà liền hỏi: "Thế nào? Con ở bên kia có tốt không?"
Thẩm Tiện gật gật đầu, còn không phải là vì sợ Lâm Chí Tân qua đòi tiền nên cô mới qua đó ở sao? Sao lại cảm thấy mẹ của cô trông rất vui vẻ?
"Cũng tốt đi, mấy ngày nay con tìm được công việc, nhưng mà cũng không quá bận, phụ giúp đón đưa Điềm Điềm".
Thẩm Tiện cũng giải thích một chút.
Phương Tĩnh Lan hỏi: "Con còn tiền không? Không còn thì mẹ lại cho con một ít, đừng để đến lúc đứa nhỏ muốn mua cái gì con lại không có tiền".
Phương Tĩnh Lan cuối cùng vẫn là lo lắng con gái của bà, trước kia lo con gái không hiểu chuyện đòi tiền bà, hiện tại nó không đòi tiền bà lại lo lắng không biết nó có chuyện lớn gì giấu mình không.
"Mẹ, thật sự không cần, trên người con có tiền".
Thẩm Tiện vào nhà liền dọn dẹp sạch sẽ, cũng không phải là vì kiếm tiền mà là tận lực làm nhiều việc một chút để phụ mẹ cô, dọn dẹp xong xung quanh Thẩm Tiện lại đi lau phòng bếp, thấy trong bếp không còn nhiều mì và gạo, lập tức lên app siêu thị mua gạo, mì, gia vị cùng một ít trái cây, nguyên thân khiến cho ba mẹ bị thiệt đòi quá nhiều, hiện tại cô chỉ có thể làm vài việc để bù đắp.
Lúc người giao hàng gõ cửa đưa đồ Phương Tĩnh Lan còn tưởng rằng cậu ta sai địa chỉ, "Không phải, tôi đâu có đặt mấy thứ này? Cậu có nhầm địa chỉ không?" Phương Tĩnh Lan không biết sử dụng những app công nghệ, mua đồ vẫn là tự mình đi siêu thị mua, chạy xe máy điện một đoạn rồi chạy về.
Thẩm Tiện nghe được động tĩnh bước ra, nói với người giao hàng: "Là tôi mua, để chỗ này là được, cảm ơn anh, vất vả rồi".
"Không vất vả, việc nên làm, bác gái, là con gái của bác hiếu thảo mua cho bác".
Người giao hàng nói vài câu rồi vội vàng rời khỏi.
Thẩm Tiện nghĩ thầm, hiếu thảo? Nguyên thân chính là thiếu điều hại chết ba mẹ, khiến cho cô nghe hai chữ hiếu thuận đều cảm thấy chột dạ.
"Mẹ, con thấy mấy thứ này trong nhà còn không nhiều lắm nên mua một chút, còn có trái cây ba me để đó ăn, con đi sắp xếp lại mì, gạo và gia vị".
Nói xong Thẩm Tiện liền đi vào trong, để lại Phương Tĩnh Lan đang khiếp sợ đứng tại chỗ.
Trước kia Thẩm Tiện chỉ cần đi ra ngoài mua cái bánh bao đều đòi bà đưa 100 đồng, hiện tại chủ động mua đồ cho nhà này? Hơn nữa thời gian này Thẩm Tiện vẫn luôn an phận, vui vẻ trong lòng Phương Tĩnh Lan căn bản che giấu không được, về phòng đóng cửa lại liền bắt đầu gọi điện cho em gái Phương Tĩnh Bình, chỉ lát sau video liền được kết nối.
"Tĩnh Bình, chị nói với em, Thẩm Tiện trong thời gian này thật sự trở nên tốt lên, không chỉ không đòi tiền, giành làm việc nhà mà còn mua không ít đồ trong nhà, chị cảm thấy nó thật sự thay đổi".
Phương Tĩnh Lan cười, miệng đều khép không được.
"Chị hai, Thẩm Tiện thay đổi khẳng định là chuyện tốt, nhưng chị cũng đừng vui sớm, chỉ sợ còn có chuyện gì đó chờ chị đâu, dù sao chị nhớ kỹ nếu nó đòi tiền, chị đừng cho là được, chú ý một chút vẫn tốt hơn".
Phương Tĩnh Lan biết em gái cũng là muốn tốt cho bà, trước kia Thẩm Tiện nói mười câu có mười một câu đều là giả, họ hàng thân thích đều bị cô vay tiền đến sợ, không tin là bình thường, dù sao cả việc lừa tiền cô chú Thẩm Tiện cũng từng làm qua, không ai tin nó cũng là chuyện bình thường, nhưng nói đến cùng Phương Tĩnh Lan vẫn có chút mất mát, dù sao cũng là con gái bà, xem như bà tin tưởng nó một lần cuối cùng đi, nếu Thẩm Tiện vẫn giống như trước kia, vậy bà thật sự có thể ngừng hi vọng.
Thẩm Tiện sắp xếp lại những thứ vừa mua, không hay biết Phương Tĩnh Lan suy nghĩ gì, sắp xếp xong lại rửa sạch trái cây, gọt một mâm trái cây rồi đem qua cho ba cô, một bên cánh tay của Thẩm Văn Khang luôn trong trạng thái run rẩy, không còn nhanh nhẹn mạnh mẽ như lúc còn trẻ, Thẩm Tiện đặt mâm trái cây trước mặt Thẩm Văn Khang, nói: "Ba, ăn ít trái cây, tốt cho sức khỏe".
Thẩm Văn Khang ậm ự vài tiếng trong miệng, bởi vì có bệnh parkinson nên ông nói cũng không rõ ràng, nhưng mà con số trên đỉnh đầu Thẩm Văn Khang trong khoảng thời gian này đã lên đến 60, Thẩm Tiện càng cảm thấy khó chịu trong lòng, ông ấy chưa từng ghi hận nguyên thân dù phía trước cô ta làm đủ loại chuyện không tốt.
(Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.
Khi bệnh tiến triển có thể ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh, làm thiếu hụt dopamine.)
Thẩm Tiện ngồi với Thẩm Văn Khang trong chốc lát, gõ gõ cửa phòng Phương Tĩnh Lan, cửa mở ra, "Mẹ, con đi ra ngoài, Điềm Điềm cũng sắp tan học, có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho con".
Phương Tĩnh Lan cười nói: